1
Nhã Ca của Sa-lô-môn
1,2Hôn em đi, miệng ngọc ngà!
Tình anh dịu ngọt hơn là mật ong.
3Hương hoa phảng phất trên không.
Danh anh thơm tợ vườn hồng mùa xuân
Thảo nào anh vẫn hân hoan
Bao nhiêu thiếu nữ quây quần đợi trông.
4Dắt em chạy thoát ngoài vòng
Là em thỏa chí ước mong vô cùng.
Vua cho triệu đến hoàng cung,
Nhưng em vẫn giữ một lòng kiên trinh,
Giúp em trốn khỏi đế kinh
Anh em ta hãy thượng trình viễn phương!
Mối tình kết chặt uyên ương
Làm em say đắm lạ thường, không nguôi
(Quay lại nói với các cô gái thủ đô)
5Da em sạm nắng mà tươi
Gái thành đô, chớ vội cười em đen
Quê em nào phải Sa-lem⚓
Ở vùng sa mạc, nắng lên ngút ngàn.
Em ơi, em đẹp tuyệt trần!⚓
Chim sa cá lặn, dung nhan yêu đào.
6Các chị là gái thủ đô
Thấy em đen đủi đừng lo chê cười!
Quê em nắng nóng thiêu người
Da tuy sạm nắng, nụ cười ngát hương.
Đàn anh nào biết cảm thương.⚓
Bắt em dãi nắng dầm sương canh chờ,
Ngày ngày tỉa sửa vườn nho,
Thân em vất vả, da khô, mình gầy,
Vườn riêng bỏ mặc, ai hay,
Chỉ chăm vườn họ cũng đầy truân chuyên.
(Nhìn quanh tìm người yêu)
7Anh yêu quý, xin đừng quên
Cho em biết trước nơi chiên họp bầy
Buổi trưa anh phải dừng đây;
Em không biết, cứ đường dài ruổi dong
Liễu bồ lạc bước giữa đồng
Gặp 'bầy súc vật' bướm ong sục tìm⚓
8Này, cô hoa hậu đương kim!
Nếu cô muốn biết đường tìm tình nhân
Thì cô theo sát gót chân
Bầy cừu⚓ ăn cỏ ở gần 'Chòi Chiên'⚓
9-11Em yêu nở nụ cười duyên
Dung nhan em đẹp như tiên giáng trần⚓
Má hồng nổi bật khuôn trăng
Cổ em như chiếc tháp bằng ngà voi
Vòng vàng, bông ngọc một đôi⚓
Điểm tô nhan sắc con người tuyệt luân.
12Nhà vua ngự ở bàn ăn
Mùi hương em tỏa: huệ, lan, cam tòng.
13Người yêu em tợ bá hương⚓
Ngã đầu nằm lặng giữa vòng yêu đương
14Người yêu em tợ hoa hường
Tợ vườn nho chín trên sườn núi xanh⚓
15Em đẹp thật! Sắc tuyệt trần!
Mắt em như ngọc huyền trân sáng ngời
16Đẹp trai mà lại hùng oai
Tình anh dịu ngọt vượt ngoài mật ong
17Nhà ta là tổ uyên ương
Cột, rui, kèo, trính bá hương lõi ròng.