6

1Kâo hơmâo ƀuh laih tơlơi rơngot hơning pơkŏn dơ̆ng gah yŭ kơ yang hrơi, jing tơlơi kơtraŏ biă mă ƀơi mơnuih mơnam tui anai: 2Ơi Adai pha brơi kơ sa čô mơnuih mŭk dram, kŏng ngăn laih anŭn tơlơi pơpŭ pơyom, tui anŭn mơnuih ƀu kơƀah hĭ tơlơi hơget gĕt ôh kơ pran jua ñu amoaih kiăng; samơ̆ Ơi Adai ƀu brơi kơ ñu dưi tŭ mơak ƀơi gơnam anŭn ôh laih anŭn mơnuih tuai tŭ mơak pơala brơi kơ ñu. Tơlơi anŭn jing hĭ đôč đač yơh, jing tơlơi rơngot hơning yơh.
3Sa čô mơnuih dưi hơmâo sa-rơtuh čô ană laih anŭn hơdip amăng lu thŭn; samơ̆ ñu hơdip sui dơ̆ pă tŭ mơ̆n, tơdah ñu ƀu dưi tŭ mơak tơlơi đĭ kơyar ñu laih anŭn djai ƀu hơmâo arăng dơ̱r djơ̆ lăp ôh, kâo laĭ kơ tơlơi sa čô ană nge lê̆ hĭ mơ̆ng kian yơh jing mơyŭn hiam hloh kơ ñu. 4Ană nge anŭn rai ƀu hơmâo tơlơi tŭ yua ôh, ñu djai rơngiă hĭ amăng tơlơi kơnăm mơmŏt laih anŭn arăng ƀu hơdơr djơ̆ kơ anăn ñu dơ̆ng tah. 5Wơ̆t tơdah ñu aka ƀu thâo ƀuh yang hrơi ƀôdah thâo krăn hơget gĕt ôh, samơ̆ ñu hơmâo tơlơi pơdơi hloh kơ pô anŭn, 6wơ̆t tơdah pô anŭn hơdip truh kơ dua-rơbâo thŭn samơ̆ ƀu thâo tŭ mơak tơlơi đĭ kơyar ôh. Hơnăl tuč, abih bang mơnuih ƀu či wơ̆t glaĭ hrŏm pơ sa boh anih ôh hă?
  7Abih bang tơlơi gir kơtir mơnuih jing kơ amăng bah ñu yơh,
   samơ̆ hlŭng ñu ƀu či trơi hrăp ôh.
  8Hơget tơlơi tŭ yua pô rơgơi hơmâo hloh kơ mơnuih mlŭk lĕ?
   Hơget tơlơi mơnuih ƀun rin hơmâo
   mơ̆ng tơlơi ñu pô thâo hơdip hơdơ̆ng ƀơi anăp mơnuih pơkŏn lĕ?
  9Čơhao mơak hăng hơdôm gơnam ih hơmâo
   jing hiam hloh kơ tơlơi ih kiăng nanao kơ gơnam pơkŏn dơ̆ng.
  Tơlơi anŭn ăt jing hĭ đôč đač mơ̆n,
   jing kar hăng tơlơi đuaĭ tui glung angĭn thut đôč yơh.
  10Hơget gơnam hơmâo ră anai, jing gơnam hơmâo laih anăn hlâo adih,
   laih anŭn hơget mơnuih mơnam jing, arăng ăt thâo krăn laih mơ̆n;
   ƀu hơmâo ôh hlơi pô dưi pơrơjăh glaĭ hăng pô kơtang hloh kơ ñu pô.
  11Boh hiăp ƀrư̆ lu tui,
   tơlơi kiăng laĭ ăt jing hĭ ƀiă mơ̆n,
   laih anŭn hiư̆m pă boh hiăp anŭn pha brơi tơlơi tŭ yua kơ hlơi pô lĕ?
12Yuakơ hlơi pô thâo krăn hơget tơlơi jing hiam kơ mơnuih amăng tơlơi hơdip, jing tơlơi mơnuih găn nao amăng ƀiă hrơi ƀu tŭ yua kar hăng tơui lĕ? Hlơi pô dưi ruai kơ ñu hơget tơlơi či truh gah yŭ kơ yang hrơi tơdơi kơ ñu djai rơngiă hĭ laih lĕ?

6

Hoài Công Tham Vọng

1Có một nỗi bất hạnh đã xảy ra dưới ánh mặt trời, và điều ấy trở nên rất phổ thông giữa thế giới loài người: 2Một người được Ðức Chúa Trời ban cho nhiều của cải, giàu có, và tôn trọng đến nỗi không thiếu bất cứ điều gì lòng mình muốn; thế nhưng Ðức Chúa Trời không cho người ấy hưởng những điều ấy, mà lại cho người khác hưởng. Ðiều đó là vô nghĩa và là nỗi bất hạnh đau thương.
3Nếu một người sinh được một trăm con và sống đến cao niên trường thọ, mà lòng không hề cảm thấy được phước, và khi chết lại không được chôn, thì tôi nghĩ đứa bé qua đời trong lòng mẹ còn có phước hơn. 4Vì nó đi vào hư vô, ra đi vào bóng tối, và tên nó chìm vào cõi tối tăm. 5Dù nó chưa hề thấy ánh sáng mặt trời và cũng không biết gì ở đời đi nữa, so với người kia nó vẫn có phước hơn. 6Dù người ấy sống đến hai ngàn năm, nhưng không hề cảm thấy cuộc đời mình có phước hạnh gì, rồi cuối cùng chết đi, và về cùng một chỗ như bao nhiêu người khác, liệu đời sống ấy có ý nghĩa gì chăng?
7Người ta vất vả làm lụng để nuôi miệng, nhưng cơn đói vẫn luôn tái diễn.
8Hãy gẫm xem, người khôn có lợi gì hơn kẻ dại chăng? Người nghèo được lợi gì khi cố học để biết cách xử sự trước mặt những người sống chăng?
9Tận hưởng những gì đang có trước mắt tốt hơn là mơ mộng những gì viển vông xa vời thực tế. Ðiều đó cũng là vô nghĩa và là công dã tràng xe cát.
10Những gì hiện hữu đã được định trước từ lâu. Con người ra sao đã được biết rõ tự ngàn xưa; người ta không thể cãi lại Ðấng mạnh hơn mình.
11Quả thật, càng lắm lời càng thêm vô nghĩa, vậy nói cho lắm sẽ được gì chăng? 12Ai có thể biết trước phước hạnh gì sẽ xảy đến cho mỗi người trong cuộc sống ngắn ngủi, vô nghĩa, và qua nhanh như chiếc bóng nầy chăng? Vì ai có thể nói cho một người biết trước chuyện gì sẽ xảy ra dưới ánh mặt trời sau khi người ấy qua đời chăng?