5

摩西和亚伦见埃及法老

1后来,摩西亚伦去对法老说:“耶和华-以色列的上帝这样说:‘放我的百姓走,好让他们在旷野向我守节。’” 2法老说:“耶和华是谁,要我听他的话,让以色列人去?我不认识耶和华,也不放以色列人走!” 3他们说:“希伯来人的上帝已向我们显现了。求你让我们往旷野去,走三天的路程,向耶和华我们的上帝献祭,免得他用瘟疫、刀剑攻击我们。” 4埃及王对他们说:“摩西亚伦!你们为什么叫百姓不做工呢?去,服你们的劳役吧!” 5他又说:“看哪,这地的以色列人如今这么多,你们竟然叫他们歇下劳役!”
6当天,法老吩咐监工和工头说: 7“你们不可照以前一样提供草给百姓做砖,要叫他们自己去捡草。 8他们平时做砖的数目,你们仍旧向他们要,一点不可减少,因为他们是懒惰的,所以才呼求说:‘让我们去向我们的上帝献祭。’ 9你们要把更重的工作加在这些人身上,使他们在其中劳碌,不去理会谎言。”
10监工和工头出来对百姓说:“法老这样说:‘我不给你们草, 11你们自己在哪里能找到草,就往哪里去找吧!但你们的工作一点也不可减少。’” 12于是,百姓分散在埃及全地,捡碎秸当草用。 13监工催逼他们,说:“你们每天要做完一天的工,与先前有草一样。” 14法老的监工击打他们所派的以色列工头,说:“为什么昨天和今天你们没有按照以前做砖的数目,完成你们的工作呢?”
15以色列人的工头来哀求法老说:“为什么这样待你的仆人呢? 16监工不把草给仆人,并且对我们说:‘做砖吧!’看哪,你仆人挨了打,其实是你百姓的错。” 17法老却说:“懒惰,你们真是懒惰!所以你们说:‘让我们去向耶和华献祭吧。’ 18现在,去做工吧!草是不会给你们,砖却要如数交纳。” 19以色列人的工头听见“你们每天做砖的工作一点也不可减少”,就知道惹上祸了。 20他们离开法老出来,正遇见摩西亚伦站在那里等候他们, 21就向他们说:“愿耶和华鉴察你们,施行判断,因为你们使我们在法老和他臣仆面前有了臭名,把刀递在他们手中来杀我们。” 22摩西回到耶和华那里,说:“主啊,你为什么苦待这百姓呢?为什么差派我呢? 23自从我到法老那里,奉你的名说话,他就苦待这百姓,你却一点也没有拯救你的百姓。”

5

Mô-se và A-rôn trình diện vua

1Sau khi Mô-se và A-rôn nói chuyện với dân chúng xong thì hai người đi gặp vua Ai-cập và thưa rằng, “CHÚA là Thượng Đế của dân Ít-ra-en nói: ‘Hãy để dân ta đi để chúng nó cử hành một lễ cho ta trong sa mạc.’”
2Nhưng vua Ai-cập hỏi lại, “CHÚA là ai? Tại sao ta phải vâng lời người để cho dân Ít-ra-en đi? Ta chẳng biết CHÚA nào cả. Ta cũng sẽ không cho dân Ít-ra-en đi đâu hết.”
3A-rôn và Mô-se liền nói, “Thượng Đế của dân Do-thái đã hiện ra cùng chúng tôi. Bây giờ xin vua cho chúng tôi đi ba ngày trong sa mạc để chúng tôi dâng của lễ cho CHÚA, là Thượng Đế chúng tôi. Nếu chúng tôi không làm như thế Ngài có thể dùng dịch lệ hay chiến tranh tiêu diệt chúng tôi.”
4Nhưng nhà vua bảo họ, “Nầy hai anh Mô-se và A-rôn, tại sao các anh làm cho dân chúng xao lãng công việc? Hãy trở lại làm việc của các anh đi! 5Dân Do-thái khá đông đảo, mà bây giờ các anh muốn họ bỏ bê công việc à?”

Pha-ra-ôn trừng phạt dân chúng

6Ngày hôm đó nhà vua liền hạ lệnh cho các cai và trưởng toán nô lệ. 7Vua bảo, “Đừng phát rơm cho họ để làm gạch nữa. Bảo họ đi kiếm rơm ở đâu thì kiếm. 8Nhưng họ phải sản xuất cho đủ số gạch y như trước. Không cho họ làm ít hơn. Họ đã trở nên lười biếng nên mới kiếm cớ xin ta, ‘Hãy cho phép chúng tôi đi dâng của lễ cho Thượng Đế chúng tôi.’ 9Hãy bắt họ làm cực nhọc hơn nữa, đừng cho họ rảnh tay, để họ không có thì giờ nghe những lời dối gạt của Mô-se.”
10Thế là những người cai và trưởng toán nô lệ đi đến nói với người Ít-ra-en, “Vua truyền: Ta sẽ không cấp rơm cho các ngươi nữa. 11Các ngươi hãy đi kiếm rơm ở đâu ra thì kiếm. Nhưng các ngươi phải làm đủ số gạch như trước.”
12Nên họ đi khắp nơi trong xứ Ai-cập để tìm gốc rạ khô làm rơm. 13Các cai nô lệ bắt họ làm cực nhọc hơn trước và bảo họ, “Các anh phải sản xuất đủ số gạch như trước, lúc các anh còn được cấp rơm.” 14Các cai nô lệ bắt những trưởng toán người Ít-ra-en chịu trách nhiệm về công việc dân chúng làm. Các cai nô lệ người Ai-cập đánh đập các trưởng toán và hạch hỏi, “Tại sao các anh không làm đủ số gạch như trước?”
15Các trưởng toán Ít-ra-en đi đến khiếu nại với vua, “Tâu bệ hạ, tại sao ngài đối xử với các kẻ tôi tớ ngài như thế nầy? 16Ngài không cấp rơm cho chúng tôi mà buộc chúng tôi phải làm ra gạch. Các cai nô lệ đánh đập chúng tôi, nhưng lỗi là ở dân ngài.”
17Nhà vua đáp, “Các ngươi lười lắm! Các ngươi không muốn làm việc nên mới giả bộ xin phép đi dâng của lễ cho CHÚA. 18Bây giờ hãy trở lại làm việc đi! Ta sẽ không cấp rơm cho các ngươi đâu, nhưng các ngươi phải giao đủ số gạch như trước.”
19Các trưởng toán Ít-ra-en biết mình đang gặp lôi thôi vì nhà vua đã bảo họ, “Các ngươi phải làm đủ số gạch mỗi ngày như trước.”
20Sau khi gặp vua rồi về, họ gặp Mô-se và A-rôn, hai người đang chờ họ. 21Họ liền bảo Mô-se và A-rôn, “Cầu CHÚA phạt các ông. Các ông làm cho vua và các quần thần ghét chúng tôi. Các ông gây cớ cho họ giết chúng tôi.”

Mô-se kêu ca cùng Thượng Đế

22Mô-se liền trở lại thưa cùng CHÚA, “Lạy CHÚA, tại sao Ngài đưa chuyện lôi thôi nầy đến cho dân Ngài? CHÚA sai con để làm gì? 23Con đã đến gặp vua và thuật lại cho vua mọi điều Ngài dặn con, nhưng từ lúc đó trở đi vua lại hành hạ dân Ngài càng khổ sở hơn. Còn Ngài thì chẳng làm gì để cứu họ cả.”