7

Yêsu Pơsuaih Sa Čô Hlŭn Khua Tơhan Dêh Čar Rôm

(Mathiơ 8:5-13)

1Tơdơi kơ Yêsu pơtô laĭ giŏng laih kơ ƀing ană plei ƀơi anih anŭn, Ñu mŭt nao pơ plei Kapharnaoum. 2Pơ anŭn hơmâo sa čô khua tơhan hơmâo sa čô hlŭn, jing pô ñu khăp biă mă, samơ̆ gơ̆ hlak ruă jĕ či djai laih. 3Tơdang pô khua anŭn hơmư̆ hing kơ Yêsu, ñu pơkiaŏ ƀing kŏng tha Yehudah nao rơkâo Yêsu rai kiăng kơ pơsuaih brơi hlŭn ñu. 4Tơdang ƀing gơñu nao truh pơ Yêsu, ƀing gơñu pơđu̱r rơkâo tui anai, “Pô khua tơhan anai lăp kơ Ih djru brơi yơh, 5yuakơ ñu khăp kơ ƀing ană plei ta laih anŭn hơmâo pơkra brơi laih sang jơnum kơ ƀing ta.”
6Tui anŭn, Yêsu nao hrŏm hăng ƀing gơñu. Tơdang Yêsu nao jĕ truh pơ sang pô khua anŭn laih, pô khua anŭn pơkiaŏ rai gơyut ñu laĭ hăng Yêsu tui anai, “Ơ Khua ăh, anăm Ih pơgleh Ih pô ôh, yuakơ kâo ƀu năng lăp ôh ju̱m Ih mŭt amăng sang kâo. 7Hơnŭn yơh, kâo ăt pơmĭn mơ̆n kâo ƀu lăp ôh nao pơ Ih. Samơ̆ rơkâo kơ Ih pơhiăp bĕ sa boh hiăp tui anŭn brơi kơ hlŭn kâo suaih hĭ. 8Kâo rơkâo tui anŭn yuakơ kâo ăt tui gưt khua kâo mơ̆n. Kâo ăt hơmâo mơ̆n ƀing tơhan dŏ gah yŭ kơ tơlơi dưi kâo. Tơdah kâo pơđar kơ pô anai, ‘Nao bĕ,’ gơ̆ nao mơtam, laih anŭn kơ pô anŭn, ‘Rai bĕ,’ gơ̆ rai mơtam; laih anŭn tơdah kâo pơđar kơ hlŭn kâo tui anai, ‘Ngă bĕ tơlơi anai,’ gơ̆ ngă mơtam yơh.”
9Tơdang Yêsu hơmư̆ tơlơi anŭn, Ñu hli̱ng hla̱ng biă mă, tui anŭn, Ñu wir glaĭ pơhiăp hăng ƀing mơnuih lu đuaĭ tui Ñu tui anai, “Kâo laĭ kơ ƀing gih, wơ̆t tơdah amăng ƀing ană plei Israel, kâo aka ƀuh ôh hlơi pô hơmâo tơlơi đaŏ prŏng kar hăng pô anai.”
10Giŏng anŭn, tơdang ƀing gơyut khua anŭn wơ̆t glaĭ pơ sang khua anŭn, ƀing gơñu ƀuh hlŭn anŭn suaih laih.

Yêsu Pơhơdip Glaĭ Ană Tơdăm Sa Čô Bơnai Kơmai

11Tơdơi kơ anŭn ƀiă, Yêsu nao pơ sa boh plei anăn Nain. Hơmâo ƀing ding kơna Ñu wơ̆t hăng ƀing mơnuih lu ăt nao hrŏm hăng Ñu mơ̆n. 12Tơdang Ñu nao jĕ truh pơ amăng ja̱ng plei anŭn, hơmâo ƀing mơnuih čơkŭng tơbiă atâo djai mơ̆ng plei; pô atâo djai anŭn jing ană tơdăm amĭ gơ̆ hơmâo kơnơ̆ng ha čô gơ̆ anŭn đôč, laih anŭn amĭ gơ̆ anŭn jing đah kơmơi kơmai. Hơmâo lu mơnuih biă mă mơ̆ng plei anŭn tơbiă hrŏm hăng gơ̆.
13Tơdang Khua Yang ƀuh đah kơmơi anŭn, Ñu glưh pran jua pap drap kơ gơ̆ laih anŭn pơjuh gơ̆ tui anai, “Anăm hia dơ̆ng tah.” 14Giŏng anŭn, Ñu nao jĕ ruaih ƀơi driah čơkŭng laih anŭn ƀing čơkŭng anŭn dơ̆ng hĭ. Tui anŭn, Ñu pơhiăp, “Ơ dăm hơi, kâo pơđar kơ ih, tơgŭ bĕ!” 15Pô tơdăm djai anŭn hơdip glaĭ pơyôt tơgŭ laih anŭn čơdơ̆ng pơhiăp yơh. Giŏng anŭn, Yêsu jao glaĭ gơ̆ kơ amĭ gơ̆.
16Abih bang ƀing gơñu le̱ng kơ huĭ pơpŭ soh sel laih anŭn bơni hơơč kơ Ơi Adai tui anai, “Hơmâo sa čô pô pơala prŏng hơmâo rai laih amăng tŏng krah ƀing ta! Tơlơi anai kiăng laĭ: Ơi Adai hơmâo rai djru laih ƀing ană plei Ñu!”
17Tơlơi pơthâo anai ră ruai kơ Yêsu lar hyu djŏp djang anih amăng abih tring Yudea wơ̆t hăng amăng tring jum dar anŭn mơ̆n.

Tơlơi Yôhan Pô Ngă Baptem Tơña Kơ Yêsu

(Mathiơ 11:2-19)

18Ƀing ding kơna Yôhan ruai glaĭ kơ Yôhan abih bang tơlơi Yêsu hơmâo ngă laih. 19Tui anŭn, Yôhan iâu rai dua čô ding kơna ñu laih anŭn pơkiaŏ ƀing gơ̆ nao tơña Khua Yang tui anai, “Djơ̆ mơ̆, Ih jing Pô Messiah ƀing pô pơala laĭ lui hlâo laih, khŏm či rai, ƀôdah ƀing gơmơi či dŏ tơguan Pô pơkŏn dơ̆ng?”
20Tơdang dua čô ding kơna anŭn nao truh laih pơ Yêsu, ƀing gơñu laĭ tui anai, “Yôhan pô ngă baptem hơmâo pơkiaŏ rai ƀing gơmơi kiăng kơ tơña Ih tui anai, ‘Djơ̆ mơ̆, Ih jing Pô ƀing pô pơala laĭ lui hlâo laih, khŏm či rai, ƀôdah ƀing gơmơi či dŏ tơguan pô pơkŏn dơ̆ng?’ ”
21Ƀơi mông anŭn, Yêsu hlak pơhla̱o hĭ lu mơnuih ruă nuă, ruă khe̱ng laih anŭn mơnuih yang sat ngă. Lu mơnuih bum mơta Ñu pơsuaih hĭ dưi ƀuh. 22Giŏng anŭn, Ñu laĭ glaĭ kơ ƀing dua anŭn tui anai, “Nao ruai glaĭ bĕ kơ Yôhan abih bang bruă ƀing gih hơmâo ƀuh hăng hơmư̆ laih kar hăng anai: Mơnuih bum mơta dưi ƀuh, mơnuih rơwen dưi rơbat, ƀing mơnuih djơ̆ phŭng dưi hla̱o rơgoh, mơnuih tơngĭl dưi hơmư̆, mơnuih djai dưi hơdip glaĭ laih anŭn mơnuih ƀun rin dưi hơmư̆ tơlơi pơthâo hiam. 23Mơyŭn mơak yơh kơ hlơi pô ƀu đing đaŏ ôh samơ̆ ăt dŏ đaŏ kơ Kâo.”
24Tơdang ƀing ding kơna Yôhan hơmâo đuaĭ laih, Yêsu čơdơ̆ng pơhiăp hăng ƀing mơnuih lu kơ tơlơi Yôhan tui anai, “Hlơi ƀing gih čang rơmang laih kiăng kơ nao lăng amăng tơdron tač lĕ? Ƀing gih čang rơmang kiăng kơ lăng sa čô mơnuih tơdu hrup hăng sa ƀĕ phŭn rơ̆k trang bo angĭn pưh gô hă? 25Tơdah ƀu djơ̆ tui anŭn ôh, hlơi ƀing gih tơbiă nao lăng laih lĕ? Ƀing gih nao lăng mơnuih čut sum ao hiam hă? Adih dih, ƀing čut sum ao hiam ƀơ̆ng gơnam jơma̱n dŏ amăng sang pơtao yơh. 26Tơdah ƀu djơ̆ tui anŭn ôh, hlơi ƀing gih tơbiă nao lăng laih lĕ? Nao lăng pô pơala hă? Djơ̆ yơh, Kâo laĭ kơ ƀing gih, pô anŭn yom hloh kơ pô pơala mơ̆n. 27Kơ Yôhan anŭn yơh Hră Ơi Adai hơmâo čih laih tui anai,
  “Ơi Adai laĭ: Anai nê, Kâo pơkiaŏ pô ding kơna pơthâo Kâo nao hlâo kơ Ih,
   ñu či prap rơmet jơlan Ih ƀơi anăp Ih.
28“Kâo laĭ kơ ƀing gih, amăng abih bang rơnŭk ƀing mơnuih hơdip ƀơi lŏn tơnah, ƀu hơmâo ôh hlơi pô yom hloh kơ Yôhan pô ngă baptem; samơ̆ mơnuih amăng ană plei Dêh Čar Ơi Adai wơ̆t tơdah ƀu yom pơphan ôh samơ̆ ñu jing yom pơphan hloh kơ Yôhan pô ngă baptem yơh.”
29Tơdang ƀing gơñu hơmư̆ tơlơi anai, abih bang ƀing ană plei wơ̆t hăng ƀing ring jia mơ̆n, jing ƀing tŭ Yôhan ngă brơi laih baptem, tŭ ư Ơi Adai jing tơpă hơnơ̆ng yơh. 30Samơ̆ ƀing khua Pharisai hăng ƀing nai pơtô tơlơi juăt, jing ƀing ƀu tŭ ôh Yôhan ngă brơi baptem, hơngah lui hĭ tơlơi kơñăm Ơi Adai brơi kơ ƀing gơñu.
31Yêsu pơhiăp dơ̆ng, “Tui anŭn, Kâo či pơhơmu ƀing mơnuih ƀu đaŏ rơnŭk anai hăng hơget lĕ? Ƀing gơñu hrup hăng hlơi lĕ? 32Ƀing gơñu hrup hăng ƀing čơđai dŏ be̱r ƀơi sang sĭ mơnia pơhiăp kơ tơdruă gơñu tui anai,
  “ ‘Ƀing gơmơi ayŭp laih đing klơt ayŭ mơak kiăng kơ ƀing gih suang,
   samơ̆ ƀing gih hơngah ƀu suang ôh;
  ƀing gơmơi hơmâo čŏk pơkrao laih kiăng kơ ƀing gih hia,
   samơ̆ ƀing gih hơngah ƀu hia rơngot ôh.’
33“Kâo laĭ tui anŭn, yuakơ Yôhan pô ngă baptem hơmâo rai laih; ñu ƀu ƀơ̆ng ƀañ tơpŭng ôh kŏn mơñum tơpai lơi, laih anŭn ƀing gih laĭ, ‘Ñu hơmâo yang sat ngă.’ 34Samơ̆ Kâo, jing Ană Mơnuih, hơmâo rai laih, ƀơ̆ng huă hăng mơñum laih anŭn ƀing gih laĭ, ‘Lăng, ñu jing mơnuih ră̱ ƀơ̆ng ră̱ mơñum, ngă gơyut gơyâo hăng ƀing ring jia laih anŭn hăng ƀing mơnuih soh sat pơkŏn.’ 35Samơ̆ abih bang ƀing hlơi gưt tui tơlơi rơgơi Ơi Adai, sĭt ƀing gơñu thâo krăn yơh tơlơi rơgơi Ơi Adai anŭn jing tơpă sĭt.”

Yêsu Ƀơ̆ng Huă Pơ Sang Simôn Pô Pharisai Yom Pơphan

36Hơmâo sa čô Pharisai jak iâu Yêsu nao ƀơ̆ng huă pơ sang ñu. Tui anŭn, Yêsu nao pơ sang pô Pharisai anŭn laih anŭn dŏ be̱r ƀơi grê đih kiăng kơ ƀơ̆ng huă. 37Anai nê, hơmâo sa čô đah kơmơi rĭh răm amăng plei anŭn, tơdang ñu hơmư̆ Yêsu hlak dŏ ƀơ̆ng huă amăng sang pô Pharisai anŭn, ñu djă̱ ba sa ge̱t añŭ kô̱̆ ia ƀâo hiam. 38Gơ̆ dŏ dơ̆ng gah rŏng Yêsu jĕ ƀơi tơkai Ñu; gơ̆ hia laih anŭn ia mơta gơ̆ ngă mơsăh hĭ tơkai Yêsu, giŏng anŭn gơ̆ yua ƀŭk gơ̆ sut ƀơi tơkai Yêsu. Gơ̆ čum tơkai Yêsu laih anŭn trôč ia ƀâo hiam anŭn ƀơi tơkai Yêsu. 39Tơdang anŭn, pô Pharisai, jing pô jak iâu Yêsu rai ƀơ̆ng huă, ƀuh tơlơi anŭn, ñu pơmĭn amăng pran jua ñu pô tui anai, “Tơdah pô anai jing pô pơala, sĭt ñu či thâo krăn yơh pô đah kơmơi ruaih ñu anŭn jing sa čô đah kơmơi rĭh răm.”
40Tui anŭn, Yêsu laĭ glaĭ kơ ñu tui anai, “Ơ Simôn, kâo hơmâo tơlơi kiăng ruai hăng ih.” Ñu laĭ glaĭ, “Ơ nai, ruai bĕ!”
41Yêsu čơdơ̆ng ruai tui anai, “Sa čô pô hơnưh hơmâo dua čô đo̱m hơnưh. Pô anai đo̱m hơnưh 500 denari laih anŭn pô adih đo̱m 50 denari. 42Tơdang ƀing gơñu ƀu dưi kla glaĭ ôh, pô hơnưh pap brơi lŏm hĭ abih hơnưh dua gơñu đo̱m. Tui anŭn yơh, amăng dua čô đo̱m hơnưh anŭn, pô pă khăp kơ pô hơnưh lu hloh lĕ?”
43Simôn laĭ glaĭ, “Kâo pơmĭn pô đo̱m hơnưh lu anŭn yơh či khăp kơ pô hơnưh lu hloh.” Yêsu laĭ glaĭ kơ ñu, “Ih hơmâo phat djơ̆ laih.” 44Giŏng anŭn, Ñu wir glaĭ gah đah kơmơi hăng laĭ kơ Simôn tui anai, “Bơ kơ đah kơmơi anai, Kâo mŭt amăng sang ih, ih ƀu pha brơi ia rao tơkai Kâo ôh tui hăng tơlơi phiăn, samơ̆ ñu hơmâo ngă mơsăh laih tơkai Kâo hăng ia mơta ñu laih anŭn yua ƀŭk ñu sut ƀơi tơkai Kâo. 45Ih kŏn čum ju̱m Kâo lơi, samơ̆ čơdơ̆ng mơ̆ng Kâo mŭt pơ sang ih, ñu ƀu pơdơi ôh čum tơkai Kâo. 46Ih ăt kŏn trôč lơi ia jâo ôliwơ ƀơi akŏ Kâo, samơ̆ ñu hơmâo trôč laih ia ƀâo hiam ƀơi tơkai Kâo. 47Hơnŭn yơh, Kâo laĭ kơ ih thâo, sĭt tơlơi soh ñu lu hơmâo pap brơi laih, yuakơ ñu khăp kơ Kâo lu; samơ̆ kơ hlơi pô tơlơi soh hơmâo pap brơi ƀiă, ñu anŭn ăt či khăp ƀiă mơ̆n.”
48Giŏng anŭn, Yêsu laĭ kơ đah kơmơi anŭn, “Tơlơi soh ih Kâo pap brơi laih.”
49Tui anŭn, ƀing dŏ be̱r ƀơ̆ng huă hrŏm hăng Ñu čơdơ̆ng pơhiăp hăng tơdruă gơñu tui anai, “Hlơi pô anai jing tơl Ñu dưi pap brơi tơlơi soh arăng lĕ?”
50Laih anŭn Yêsu laĭ hăng pô đah kơmơi anŭn tui anai, “Ơi Adai hơmâo pơklaih ih laih yuakơ ih đaŏ kơ Kâo; nao rơnŭk rơnua bĕ.”

7

Chúa Jêsus chữa lành đầy tớ của viên đội trưởng

(Ma-thi-ơ 8:5-13)

1Sau khi rao giảng mọi lời ấy cho dân chúng nghe rồi, Đức Chúa Jêsus vào thành Ca-bê-na-um. 2Một viên đội trưởng có người đầy tớ rất yêu quý đang đau nặng, gần chết. 3Khi nghe nói về Đức Chúa Jêsus, ông phái mấy trưởng lão Do Thái xin Ngài đến chữa bệnh cho đầy tớ mình. 4Họ đến với Đức Chúa Jêsus, nài xin rằng: “Đội trưởng thật đáng cho Thầy giúp đỡ 5vì ông thương dân ta, và đã xây nhà hội cho chúng ta.” 6Vậy, Đức Chúa Jêsus đi với họ. Khi Ngài gần tới nhà, viên đội trưởng phái các bạn mình đến thưa với Ngài: “Lạy Chúa, không dám phiền Chúa như thế, vì tôi không xứng đáng rước Chúa vào nhà. 7Tôi cũng nghĩ mình không xứng đáng đến với Chúa. Chỉ xin Ngài phán một lời thì đầy tớ tôi sẽ được lành. 8Vì chính tôi cũng ở dưới quyền người khác, tôi cũng có quân lính dưới quyền tôi. Tôi bảo người nầy: ‘Đi!’ thì nó đi; bảo người khác: ‘Đến!’ thì nó đến; và bảo đầy tớ của tôi: ‘Làm việc nầy!’ thì nó làm.” 9Nghe những lời ấy, Đức Chúa Jêsus ngạc nhiên về viên đội trưởng, quay lại bảo đoàn dân đi theo Ngài rằng: “Ta bảo các ngươi, ngay trong dân Y-sơ-ra-ên, Ta cũng không thấy đức tin nào như vậy.” 10Những người được phái đi trở về nhà thì thấy người đầy tớ đã lành mạnh rồi.

Con trai người đàn bà góa ở thành Na-in

11Ngày hôm sau, Đức Chúa Jêsus đi đến một thành gọi là Na-in; có nhiều môn đồ cùng đoàn dân đông đi với Ngài. 12Khi Ngài đến gần cửa thành, người ta vừa khiêng ra một người chết, là con trai một của bà mẹ góa. Có nhiều người ở thành đó đi đưa đám tang với bà. 13Chúa thấy và động lòng thương xót bà nên phán: “Đừng khóc!” 14Ngài lại gần, chạm vào quan tài, và những người khiêng dừng lại. Ngài phán: “Hỡi chàng trai, Ta bảo ngươi trỗi dậy.” 15Người chết vùng ngồi dậy và bắt đầu nói. Đức Chúa Jêsus giao anh ấy lại cho mẹ. 16Mọi người đều sợ hãi và ca ngợi Đức Chúa Trời rằng: “Có đấng tiên tri lớn đã xuất hiện giữa chúng ta, và Đức Chúa Trời đã thăm viếng dân Ngài.” 17Tin nầy vang ra khắp miền Giu-đê và các vùng lân cận.

Câu hỏi của Giăng Báp-tít

(Ma-thi-ơ 11:2-19)

18Môn đồ của Giăng thuật lại cho ông tất cả các việc đó. 19Ông gọi hai môn đồ và sai họ đến thưa với Chúa: “Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi đấng khác?” 20Họ đến với Đức Chúa Jêsus, thưa rằng: “Giăng Báp-tít sai chúng tôi đến hỏi Thầy: ‘Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi đấng khác?’ ” 21Chính giờ đó, Đức Chúa Jêsus chữa lành nhiều người bệnh, người tàn tật, người bị quỷ ám và khiến cho nhiều người mù được sáng. 22Ngài trả lời với họ: “Hãy về thuật lại cho Giăng những điều các ngươi đã thấy và nghe: Người mù được sáng, người què được đi, người phong hủi được sạch, người điếc được nghe, người chết được sống lại, người nghèo được nghe Tin Lành. 23Phước cho người nào không vấp phạm vì cớ Ta!”
24Khi các sứ giả của Giăng đã đi rồi, Đức Chúa Jêsus bắt đầu nói với dân chúng về Giăng rằng: “Các ngươi đi xem gì nơi hoang mạc? Một cây sậy bị gió rung chăng? 25Các ngươi ra xem gì nữa? Một người mặc áo sang trọng chăng? Kìa, những người mặc áo sang trọng và sống xa hoa thì ở trong cung vua! 26Vậy thì, các ngươi còn đi xem gì nữa? Một nhà tiên tri chăng? Phải, Ta nói với các ngươi, có người còn hơn cả nhà tiên tri nữa. 27Có lời chép về người ấy rằng:
  ‘Nầy, Ta sai sứ giả Ta đi trước mặt Con,
   Người sẽ dọn đường trước cho Con.’
28Ta nói với các ngươi, trong những người do phụ nữ sinh ra, không có ai trổi hơn Giăng Báp-tít; nhưng người nhỏ nhất trong vương quốc Đức Chúa Trời còn cao trọng hơn ông ấy.” 29Cả dân chúng và những người thu thuế đã chịu báp-têm của Giăng nghe Ngài giảng đều nhìn nhận Đức Chúa Trời là công chính. 30Nhưng người Pha-ri-si và các luật gia không chịu Giăng làm báp-têm thì chối bỏ mục đích của Đức Chúa Trời dành cho họ. 31“Vì vậy, Ta sẽ ví sánh những người của thế hệ nầy với gì, và họ giống ai? 32Họ giống như trẻ con ngồi ngoài chợ, réo gọi nhau và nói: ‘Chúng tôi thổi sáo mà các bạn không nhảy múa, chúng tôi hát bài ai ca mà các bạn không khóc than.’ 33Vì Giăng Báp-tít đã đến, không ăn bánh, không uống rượu thì các ngươi nói: ‘Ông ta bị quỷ ám.’ 34Còn Con Người đến, ăn và uống thì các ngươi lại nói: ‘Kìa, đó là người ham ăn mê uống, bạn của người thu thuế và kẻ có tội.’ 35Nhưng sự khôn ngoan được biện minh nhờ kết quả của nó”

Người đàn bà tội lỗi được tha thứ

36Một người Pha-ri-si mời Đức Chúa Jêsus dùng bữa với mình. Ngài vào nhà người Pha-ri-si ấy và ngồi vào bàn. 37Có một người đàn bà tội lỗi ở thành đó nghe nói Ngài đang ngồi ăn tại nhà người Pha-ri-si, nên đem đến một bình bằng ngọc đựng đầy dầu thơm. 38Nàng đứng đằng sau, nơi chân Đức Chúa Jêsus mà khóc, nước mắt thấm ướt cả chân Ngài; rồi nàng lấy tóc mình lau, hôn chân Ngài, và xức dầu thơm lên. 39Người Pha-ri-si đã mời Ngài, thấy vậy, thầm nghĩ: “Nếu người nầy thật là nhà tiên tri, chắc đã biết người đàn bà chạm đến mình đó là ai, thuộc hạng người nào, vì nàng là kẻ tội lỗi.” 40Đức Chúa Jêsus phán với ông: “Hỡi Si-môn, Ta có vài lời nói với ngươi.” Ông thưa: “Xin Thầy cứ nói.” 41Ngài phán: “Một chủ nợ có hai con nợ: Một người nợ năm trăm đơ-ni-ê, người kia nợ năm chục. 42Vì hai người đều không có gì để trả, nên chủ nợ tha cho cả hai. Vậy, trong hai người đó, ai thương chủ nợ hơn?” 43Si-môn thưa: “Tôi nghĩ là người mà chủ đã tha nhiều nợ hơn.” Đức Chúa Jêsus phán: “Ngươi nhận xét đúng lắm.” 44Ngài quay lại phía người đàn bà và phán với Si-môn: “Ngươi thấy người đàn bà nầy không? Ta vào nhà của ngươi, ngươi không cho nước rửa chân; nhưng chị ấy đã lấy nước mắt thấm ướt chân Ta, rồi lấy tóc mình mà lau. 45Ngươi không hôn Ta, nhưng từ khi Ta vào nhà của ngươi, chị ấy luôn hôn chân Ta. 46Ngươi không xức dầu cho đầu Ta, nhưng chị ấy lấy dầu thơm xức chân Ta. 47Vì thế, Ta bảo ngươi, tội lỗi của người đàn bà nầy nhiều lắm, nhưng đã được tha hết, nên chị ấy yêu mến nhiều; còn người được tha ít thì yêu mến ít.” 48Rồi Ngài phán với người đàn bà: “Tội lỗi con đã được tha.” 49Các người ngồi cùng bàn với Ngài nói với nhau: “Người nầy là ai mà có quyền tha tội?” 50Nhưng Ngài phán với người đàn bà: “Đức tin của con đã cứu con; hãy đi bình an.”