19

Đơđa Ƀing Benyamin Pơmlâo Hĭ Bơnai Hle Sa Čô Lêwi

1Amăng rơnŭk anŭn, ƀing Israel aka ƀu hơmâo pơtao ôh.
 Hlak anŭn, hơmâo sa čô Lêwi dŏ hơdip ƀơi sa anih ataih mơ̆ng khul plei pla amăng tring bŏl čư̆ Ephraim, dŏ kơ bơnai hle̱ mơ̆ng plei Bêtlehem amăng tring Yudah.
2Samơ̆ bơnai hle̱ ñu hil kơ ñu laih anŭn đuaĭ hĭ mơ̆ng ñu hăng glaĭ pơ sang anŏ ama gơ̆ amăng plei Bêtlehem tring Yudah. Tơdơi kơ gơ̆ dŏ pơ anŭn pă̱ blan, 3pô Lêwi anŭn rai kiăng kơ jak pơđu̱r gơ̆ wơ̆t glaĭ hăng ñu. Ñu ăt djă̱ ba sa čô ding kơna ñu nao hrŏm hăng ñu wơ̆t hăng dua drơi aseh glai mơ̆n. Tơdang ñu truh pơ sang ama bơnai ñu, gơ̆ ba ñu nao mŭt amăng sang laih anŭn tơdang tơhmua ñu ƀuh ñu anŭn, tơhmua ñu mơak ju̱m ñu yơh. 4Tơhmua ñu rơkâo pơđu̱r kơ ñu dŏ glaĭ, tui anŭn ñu dŏ glaĭ hăng tơhmua ñu klâo hrơi, ƀơ̆ng, mơñum laih anŭn pĭt pơ anŭn yơh.
5Ƀơi hrơi tal pă̱, ƀing gơñu tơgŭ mơguah ưm laih anŭn pô Lêwi anŭn prap pre kiăng kơ glaĭ, samơ̆ ama đah kơmơi anŭn laĭ kơ han ñu tui anai, “Ƀơ̆ng bĕ kiăng kơ ih pô hơmâo pran, giŏng anŭn kăh ƀing gih či nao.” 6Tui anŭn, tơhmua ñu hăng han ñu dŏ be̱r ƀơ̆ng huă hăng tơdruă. Tơdơi ƀiă kơ anŭn, ama đah kơmơi anŭn laĭ tui anai, “Rơkâo kơ ih dŏ glaĭ bĕ mlam anai pơ anai dơ̆ng kiăng kơ mơak mơai.” 7Samơ̆ tơdang pô rơkơi anŭn tơgŭ kiăng nao, tơhmua ñu pơtrŭt pơđu̱r ñu dŏ glaĭ. Tui anŭn, ñu dŏ glaĭ mlam anŭn yơh. 8Ƀơi mơguah hrơi tal rơma, tơdang pô rơkơi anŭn tơgŭ prap pre kiăng kơ rơbat nao yơh, pô tơhmua ñu anŭn laĭ tui anai dơ̆ng, “Ƀơ̆ng bĕ kiăng kơ hơmâo pran. Dŏ tơguan bĕ truh kơ hrơi klăm ƀiă!” Tui anŭn, gơñu dua dŏ glaĭ ƀơ̆ng huă hrŏm hơbĭt yơh.
9Giŏng anŭn, tơdang truh kơ hrơi klăm laih, pô rơkơi anŭn wơ̆t hăng bơnai hle̱ ñu laih anŭn ding kơna ñu tơgŭ kiăng kơ rơbat nao. Samơ̆ tơhmua ñu laĭ kơ ñu dơ̆ng tui anai, “Lăng adih, hrơi jĕ mơmŏt laih. Đŏm mlam pơ anai bĕ yuakơ hrơi ƀiă kơ abih laih yơh. Dŏ glaĭ laih anŭn mơak mơai bĕ. Mơguah ưm hrơi pơgi, ƀing gih dưi tơgŭ laih anŭn glaĭ pơ sang gih.” 10Samơ̆ pô rơkơi anŭn hơngah ƀu đŏm glaĭ dơ̆ng tah. Ñu tơbiă rơbat mơtam anăp nao pơ plei Yebus yơh, ăt jing plei Yerusalaim mơ̆n, hrŏm hăng bơnai hle̱ ñu laih anŭn dua drơi aseh glai pơdiăng gơnam gơñu mơ̆n.
11Tơdang ƀing gơñu nao jĕ truh pơ plei Yebus laih anŭn hrơi jĕ mơmŏt laih, pô ding kơna laĭ hăng khua ñu anŭn tui anai, “Nă, brơi kơ ƀing ta đŏm mlam amăng plei ƀing Yebus anai bĕ.”
12Khua ñu laĭ glaĭ tui anai, “Ơ ơh, ƀing ta ƀu či mŭt amăng plei tuai ôh, yuakơ ƀing gơñu ƀu djơ̆ ƀing Israel ôh. Ƀing ta či nao truh pơ plei pơnăng Gibeah yơh.” 13Ñu laĭ dơ̆ng, “Nă, brơi kơ ƀing ta gir nao đŏm mlam bĕ pơ plei Gibeah ƀôdah pơ plei Ramah.” 14Tui anŭn, ƀing gơñu rơbat nao dơ̆ng laih anŭn yang hrơi lê̆ hĭ yơh tơdang ƀing gơñu nao jĕ truh pơ plei Gibeah amăng anih lŏn ƀing kơnung djuai Benyamin. 15Pơ anih anŭn yơh ƀing gơñu mŭt dơ̆ng glaĭ kiăng kơ đŏm mlam. Ƀing gơñu nao dŏ be̱r ƀơi anih hơmâo mơnuih lu amăng plei pơƀut glaĭ, samơ̆ ƀu hơmâo hlơi pô ôh jak iâu ƀing gơñu glaĭ đŏm mlam pơ sang ñu.
16Anai nê mơmŏt anŭn, hơmâo sa čô ơi tha mơ̆ng tring bŏl čư̆ Ephraim, jing pô dŏ amăng plei Gibeah, glaĭ pơ sang ñu mơ̆ng hơma ñu. Ƀing mơnuih pơkŏn dŏ amăng plei Gibeah anŭn le̱ng kơ jing ƀing Benyamin soh sel. 17Tơdang ơi tha anŭn lăng ƀuh mơnuih dŏ ƀơi anih hơmâo mơnuih lu anŭn, ñu tơña ƀing gơñu tui anai, “Pơpă ƀing gih či nao lĕ? Mơ̆ng pă ƀing gih rai lĕ?”
18Pô Lêwi anŭn laĭ glaĭ tui anai, “Ƀing gơmơi hlak ƀơi jơlan mơ̆ng plei Bêtlehem tring Yudah kiăng kơ glaĭ pơ anih kâo hơdip jing anih ataih mơ̆ng khul plei pla pơkŏn amăng tring bŏl čư̆ Ephraim. Kâo hơmâo dŏ laih amăng plei Bêtlehem tring Yudah, ră anai kâo či nao pơ sang yang Yahweh. Samơ̆ ƀu hơmâo hlơi pô ôh ju̱m kâo mŭt amăng sang ñu, 19wơ̆t tơdah ƀing gơmơi hơmâo hơdrăng laih anŭn rơ̆k kơ khul aseh gơmơi laih anŭn ƀañ tơpŭng, ia boh kơƀâo kơ gơmơi pô mơ̆n, jing kơ ƀing ding kơna ih anai: Kâo, bơnai hle̱ kâo laih anŭn pô tơdăm hrŏm hăng ƀing gơmơi. Ƀing gơmơi ƀu kơƀah kiăng hơget gĕt dơ̆ng tah.”
20Pô tha anŭn laĭ tui anai, “Ih dưi đŏm mlam amăng sang kâo yơh laih anŭn brơi kâo djru brơi kơ ƀing gih hơdôm tơlơi ƀing gih kơƀah kiăng, samơ̆ kwưh rơkâo kơ ƀing gih anăm đŏm mlam ƀơi anih anai ôh.” 21Tui anŭn, ñu ba ƀing gơ̆ nao pơ sang ñu laih anŭn brơi rơ̆k kơ aseh ƀing gơ̆ ƀơ̆ng. Tơdơi kơ ƀing gơñu rao hĭ tơkai gơñu, ƀing gơñu ƀơ̆ng huă laih anŭn mơñum yơh.
22Tơdang ƀing gơñu hlak dŏ ƀơ̆ng huă mơak mơai, hơmâo đơđa ƀing ƀrưh ƀai amăng plei anŭn rai kuang dar sang anŭn yơh. Ƀing gơñu hơtŭk ƀơi bah amăng laih anŭn pơhiăp kraih kơ pô tha sang anŭn tui anai, “Ba tơbiă bĕ pô đah rơkơi rai pơ sang ih anŭn, tui anŭn ƀing gơmơi dưi đih hrŏm hăng ñu.”
23Pô sang tơbiă gah rơngiao laih anŭn laĭ kơ ƀing gơñu tui anai, “Ƀu djơ̆ ôh, Ơ ƀing gơyut kâo hơi, anăm ngă ƀrưh ƀai kar hăng anŭn ôh. Yuakơ pô anŭn jing tuai sang kâo, tui anŭn anăm ngă tơlơi pơmlâo anŭn ôh. 24Lăng anai, kâo hơmâo ană đah kơmơi hơči̱h laih anŭn bơnai hle̱ pô anŭn mơ̆n. Kâo či ba tơbiă ƀing gơñu kơ ƀing gih ră anai kiăng kơ ƀing gih dưi yua ƀing gơñu hăng ngă kơ ƀing gơñu tui hăng tơlơi gih kiăng yơh. Samơ̆ kơ pô tuai anai, ƀing gih khŏm anăm ngă tơlơi pơmlâo anŭn ôh.”
25Samơ̆ ƀing ƀrưh ƀai anŭn ƀu kiăng hơmư̆ ôh. Tui anŭn, pô tuai anŭn mă bơnai hle̱ ñu brơi gơ̆ tơbiă nao gah rơngiao pơ ƀing sat ƀai anŭn, laih anŭn ƀing gơñu gŏ̱ gơ̆ laih anŭn pơmlâo gơ̆ amăng abih mlam. Tơdang jĕ truh mơguah laih, ƀing gơñu brơi gơ̆ đuaĭ hĭ yơh. 26Tui anŭn, ƀơi mơguah ưm, pô bơnai hle̱ anŭn wơ̆t glaĭ pơ sang anŭn jing anih rơkơi gơ̆ hlak jưh; gơ̆ lê̆ rơbuh ƀơi bah amăng laih anŭn dŏ pơ anŭn tơl truh yang hrơi ƀlĕ yơh.
27Tơdang rơkơi gơ̆ tơgŭ amăng mơguah anŭn, pŏk bah amăng sang laih anŭn tơbiă kiăng kơ tŏ tui rơbat ƀơi jơlan ñu dơ̆ng, ñu ƀuh bơnai hle̱ ñu lê̆ rơbuh ƀơi bah amăng sang laih anŭn dua gah tơngan gơ̆ ƀơi atur bah amăng. 28Ñu laĭ hăng gơ̆ tui anai, “Tơgŭ bĕ! Nă, ƀing ta nao bĕ!” Samơ̆ ƀu hơmâo tơlơi laĭ glaĭ ôh. Giŏng anŭn, ñu yŏng pioh gơ̆ ƀơi aseh glai ñu laih anŭn wơ̆t glaĭ pơ sang ñu pô yơh.
29Tơdang ñu glaĭ truh pơ sang laih, ñu mă sa ƀĕ thŏng laih anŭn khăt hĭ drơi jan atâo bơnai hle̱ ñu amăng pluh-dua črăn. Giŏng anŭn, ñu mơit hơdôm črăn anŭn kơ abih pluh-dua tring trang ƀing Israel yơh. 30Rĭm čô ƀuh črăn truh pơ tring ñu anŭn laih anŭn pơlaĭ tui anai, “Čơdơ̆ng mơ̆ng hrơi ƀing Israel tơbiă mơ̆ng čar Êjip hlŏng truh kơ ră anai, ƀing ta aka ƀu ƀuh ƀôdah ngă djơ̆ ôh tơlơi sat ƀai kar hăng anŭn! Tui anŭn, pơmĭn bĕ kơ tơlơi anŭn! Pơmĭn ƀlơ̆ng bĕ kơ tơlơi sat ƀai anŭn! Laih anŭn laĭ bĕ kơ ƀing ta hơget tơlơi ƀing ta khŏm ngă!”

19

Người Lê-vi Và Cô Vợ Bé

1Trong lúc ấy, dân Y-sơ-ra-ên không có vua. Có một người Lê-vi sống ở một miền hẻo lánh trên cao nguyên Ép-ra-im. Người ấy có một cô vợ bé quê ở Bết-lê-hem, miền Giu-đa. 2Nhưng nàng lỗi đạo với chồng, rồi bỏ chồng mà trở về nhà cha nàng ở Bết-lê-hem, miền Giu-đa. Sau khi nàng về đó được bốn tháng, 3chồng nàng chỗi dậy, đến đó lấy lời ngọt ngào thuyết phục nàng trở về. Chồng nàng dẫn theo một đầy tớ và hai con lừa. Người phụ nữ mời chồng nàng vào nhà của cha nàng; khi cha nàng thấy con rể, ông vui mừng tiếp đón ân cần. 4Nhạc phụ người ấy, tức là cha người phụ nữ, nài mời con rể ở lại, nên người con rể ở lại với ông ba ngày. Họ ăn uống với nhau và nghỉ đêm tại đó.
5Đến ngày thứ tư, họ chổi dậy sớm để từ giã ra đi, nhưng cha người phụ nữ nói với con rể rằng: “Hãy ăn miếng bánh cho vững bụng rồi các con hãy lên đường.” 6Vậy, họ ngồi lại và hai người ăn uống với nhau. Ăn xong, cha người phụ nữ nói: “Con hãy ở lại một đêm nữa đi cho lòng con được vui vẻ.” 7Người con rể đứng dậy toan từ giã ra về thì người cha vợ cứ nài nỉ mãi, nên ông ta đành ở lại đêm đó.
8Qua ngày thứ năm, ông thức dậy sớm để ra đi, nhưng cha người phụ nữ nói: “Con hãy ngồi xuống đây ăn uống cho vui vẻ đã, cứ thong thả đến chiều rồi đi cũng được.” Vậy họ ăn uống với nhau và lần lửa đến chiều. 9Khi ông, vợ bé ông và đầy tớ ông đứng lên để từ giã thì nhạc phụ ông nói: “Các con thấy đó, trời cũng đã về chiều rồi. Hay là các con ở lại thêm một đêm nữa đi. Thấy không, ngày đã gần tàn rồi. Thôi, hãy ở lại đây cho lòng các con được vui vẻ, rồi ngày mai hãy dậy sớm mà đi về.” 10Tuy nhiên, người con rể không chịu ở lại nữa, nên chổi dậy và lên đường. Người ấy với hai con lừa mang yên và người vợ bé đi ngang qua Giê-bu 11Khi họ đến gần Giê-bu thì ngày đã gần tàn; người đầy tớ bèn nói với chủ: “Thưa ông, chúng ta hãy rẽ vào thành của dân Giê-bu-sít nầy và qua đêm ở đó đi.” 12Nhưng người chủ nói: “Chúng ta sẽ không vào thành của dân ngoại, là những người không phải là con cái của Y-sơ-ra-ên đâu. Chúng ta sẽ ráng đến Ghi-bê-a.” 13Người chủ lại nói với người đầy tớ: “Cố gắng lên. Chúng ta hãy đến một trong các thành đằng trước, hoặc Ghi-bê-a hoặc Ra-ma, và qua đêm tại đó.” 14Rồi họ vượt qua nơi ấy và tiếp tục cuộc hành trình. Khi họ đến Ghi-bê-a, thuộc địa phận của chi tộc Bên-gia-min thì mặt trời đã lặn. 15Họ bèn vào thành Ghi-bê-a và định qua đêm ở đó. Vào thành rồi, họ đến ngồi ở một nơi công cộng của thành, nhưng không ai mời họ vào nhà để qua đêm. 16Bấy giờ, lúc trời đã chạng vạng, có một cụ già đi làm ở ngoài đồng về. Cụ là người quê quán ở cao nguyên Ép-ra-im, nhưng bây giờ cụ sống ở Ghi-bê-a, là thành của người Bên-gia-min. 17Khi cụ ngước mắt lên và thấy khách lữ hành ở nơi công cộng của thành, cụ liền đến hỏi: “Ông đang trên đường về đâu? Ông từ đâu đến đây?” 18Lữ khách đáp: “Chúng tôi từ Bết-lê-hem miền Giu-đa đi ngang qua đây để về một miền hẻo lánh trên cao nguyên Ép-ra-im. Tôi vốn là người ở đó. Tôi đã đi Bết-lê-hem miền Giu-đa. Nay chúng tôi vào nhà của CHÚA. Nhưng không ai muốn tiếp chúng tôi vào nhà. 19Mặc dù chúng tôi có rơm và cỏ cho lừa, bánh và rượu cho tôi là tôi tớ cụ, cho người tớ gái nầy của cụ, và cho người bạn trẻ đi với chúng tôi. Chúng tôi không thiếu món gì.” 20Cụ già nói: “Xin quý vị cứ an tâm. Những nhu cầu của quý vị hãy để lão lo. Chỉ mong là quý vị đừng qua đêm tại nơi công cộng nầy.” 21Vậy cụ mời họ vào nhà, và cho các lừa của khách ăn. Rồi họ rửa chân và ăn uống với nhau. 22Đang khi họ ăn uống vui vẻ với nhau, thình lình một đám người trong thành, là những kẻ trái thói tình dục, đến vây quanh nhà và đập cửa. Chúng nói với chủ nhà: “Hãy đem người đàn ông đã vào nhà ông ra đây, để chúng tôi ăn nằm với hắn.” 23Nhưng ông cụ, là chủ nhà, ra nói với chúng rằng: “Hỡi anh em! Xin đừng. Tôi năn nỉ anh em, đừng làm chuyện ác đức đó. Vì người ấy đang làm khách trong nhà tôi. Xin anh em đừng làm chuyện đồi bại ấy. 24Kìa, con gái của tôi vẫn còn trinh và cô vợ bé của người ấy đây. Để tôi dẫn họ ra cho anh em. Anh em muốn hãm hiếp họ hay làm gì với họ tuỳ ý, nhưng đối với người đó, xin anh em đừng làm chuyện đồi bại ấy.” 25Nhưng đám người đó không chịu nghe lời cụ. Vậy người khách đành phải trao cô vợ bé mình ra. Chúng hãm hiếp nàng và lăng nhục nàng thâu đêm; đến khi gần sáng chúng thả nàng ra. 26Khoảng rạng đông, nàng ráng sức trở về nơi chồng nàng tạm trú; về đến nơi, nàng ngã dài trước cửa và nằm đó cho đến khi trời sáng hẳn. 27Đến sáng, chồng nàng thức dậy, mở cửa, để chuẩn bị lên đường, thì thấy người vợ bé của mình đang nằm dài trước cửa, hai tay bíu vào ngạch cửa. 28Người chồng nói: “Em ráng đứng dậy, chúng ta hãy đi về.” Nhưng không có tiếng trả lời. Vậy ông bồng nàng lên, để trên lưng lừa, rồi từ giã và trở về nhà mình. 29Khi về đến nhà, ông lấy một con dao, cắt đứt tay chân và thi thể của vợ bé ông ra thành mười hai mảnh, rồi gởi chúng đi khắp cõi Y-sơ-ra-ên. 30Hết thảy những ai thấy vậy đều nói: “Từ lúc con cái Y-sơ-ra-ên lên khỏi Ai-cập cho đến nay, chưa hề có ai làm hay thấy một việc như thế bao giờ. Hãy nghĩ xem. Hãy bàn luận coi, và hãy nói ra cho biết là việc gì.”