7

Pơtao Pơhaih Haman Khŏm Djai

1Tui anŭn, pơtao laih anŭn Haman nao ƀơ̆ng huă hrŏm hăng hơbia HʼEster. 2Tơdang ƀing gơñu hlak dŏ mơñum tơpai ƀơi hrơi tal dua anŭn, pơtao tơña kơ HʼEster dơ̆ng tui anai, “Ơ hơbia HʼEster hơi, hơget tơlơi ih kiăng rơkâo mơ̆ng kâo lĕ? Kâo či pha brơi kơ ih hơget tơlơi ih kiăng yơh. Hơget tơlơi ih kiăng kơ kâo pha brơi kơ ih lĕ? Tơdah ih rơkâo truh kơ sămkrah dêh čar kâo anai, kâo ăt či pha brơi kơ ih mơ̆n.”
3Giŏng anŭn, hơbia HʼEster laĭ glaĭ kơ pơtao tui anai, “Ơ pơtao ăh, tơdah ih mơak hăng kâo laih anŭn tơdah ih kiăng pha brơi tơlơi kâo kwưh rơkâo, rơkâo kơ ih anăm pơrai hĭ ôh tơlơi hơdip kâo wơ̆t hăng tơlơi hơdip ƀing kơnung djuai kâo mơ̆n. Anŭn yơh jing tơlơi kâo rơkâo mơ̆ng ih. 4Yuakơ hơmâo mơnuih hơmâo pơblư̆ hĭ laih kâo wơ̆t hăng ƀing kơnung djuai kâo mơ̆n, tui anŭn arăng či pơrai hĭ hăng pơdjai hĭ abih bang ƀing gơmơi laih anŭn ƀu pioh hlơi pô amăng ƀing gơmơi hơdip ôh. Tơdah pô rŏh anŭn kơnơ̆ng sĭ hĭ ƀing gơmơi, đah rơkơi laih anŭn đah kơmơi, jing ƀing hlŭn mơnă, kâo ƀu či pơhiăp tơlơi hơget gĕt ôh, yuakơ tơlơi anŭn ƀu či yom pơphan djơ̆ tơpă biă mă ôh kiăng kơ ih ƀlơ̆ng pơmĭn brơi.”
5Tơdang pơtao prŏng Ahaswerus hơmư̆ tơlơi anŭn, ñu tơña kơ hơbia HʼEster, “Hlơi pô khĭn pơhiăp pơtă kiăng ngă tơlơi anŭn lĕ? Tă anai pơpă pô anŭn lĕ?”
6HʼEster laĭ glaĭ kơ pơtao, “Pô rŏh ayăt jing pô kiăng pơrai hĭ ƀing gơmơi, pô sat ƀai anŭn jing Haman anai yơh.”
 Tơdang HʼEster pơhiăp kơ tơlơi anŭn, Haman huĭ bra̱l biă mă ƀơi anăp pơtao laih anŭn hơbia.
7Laih kơ pơtao hơmư̆ tơlơi HʼEster pơhiăp, ñu hil biă mă. Ñu tơgŭ mơ̆ng anih ƀơ̆ng huă, lui hĭ tơpai ñu hlak mơñum laih anŭn tơbiă nao gah rơngiao amăng đang sang pơtao. Haman thâo krăn yơh pơtao hơmâo khưp kiăng pơdjai hĭ ñu laih, tui anŭn ñu dŏ glaĭ kwưh rơkâo kơ hơbia HʼEster kiăng kơ pơklaih hĭ tơlơi hơdip ñu pô.
8Hlak anai hơbia HʼEster hlak dŏ ƀơi grê đih. Haman bon kơkuh ñu pô jĕ ƀơi hơbia kiăng rơkâo kơ gơ̆ pap brơi kơ ñu. Ƀơi mông anŭn pơtao wơ̆t glaĭ mơ̆ng anih đang sang pơtao anŭn hăng wơ̆t glaĭ pơ anih ƀơ̆ng huă anŭn.
 Tơdang pơtao ƀuh Haman dŏ bon jĕ ƀơi hơbia HʼEster, ñu pơhiăp kraih tui anai, “Čơkơi anai či gŏ̱ hĭ hơbia mơ̆n hă tơdang kâo ăt dŏ amăng sang pơtao anai hrŏm hăng hơbia?”
 Giŏng kơ pơtao pơhiăp laih tơlơi anŭn, ƀing ding kơna pơtao mă khăn go̱m hĭ ƀô̆ mơta Haman kiăng kơ pơrơđah Haman či djai yơh.
9Giŏng anŭn, Harbona, jing sa čô amăng ƀing khua moa pơtao hlak dŏ hăng pơtao mông anŭn, laĭ tui anai, “Ơ pơtao ăh, hơmâo sa ƀĕ tơmĕh kơyâo yol glông rơmapluh haih jĕ ƀơi sang Haman. Haman pô yơh pơkra kơyâo yol anŭn kiăng yol pơdjai hĭ Mordekai, jing pô hơmâo pơklaih laih tơlơi hơdip ih.”
 Tui anŭn, pơtao pơđar tui anai, “Yol hĭ bĕ Haman ƀơi kơyâo anŭn!”
10Giŏng anŭn, ƀing gơñu yol pơdjai hĭ Haman ƀơi tơmĕh kơyâo yol anŭn, jing ƀơi kơyâo Haman pô yơh hơmâo pơkra laih kiăng kơ pơdjai hĭ Mordekai. Tơdơi kơ anŭn, pơtao abih ƀrŭk hil yơh.

7

Ha-man bị treo cổ

1Vậy là vua và Ha-man đến dự yến tiệc với hoàng hậu Ê-xơ-tê. 2Vào ngày thứ hai, khi đang dự tiệc rượu, vua lại nói với bà Ê-xơ-tê: “Nầy hoàng hậu Ê-xơ-tê, ái khanh muốn xin điều gì, trẫm sẽ cho. Ái khanh muốn thỉnh cầu điều chi, dù đến nửa vương quốc trẫm cũng sẽ cho.” 3Hoàng hậu Ê-xơ-tê tâu: “Thưa bệ hạ, nếu thiếp được ơn trước mặt bệ hạ và nếu bệ hạ hài lòng thì cầu xin bệ hạ cứu mạng thiếp và mạng sống của dân tộc thiếp. 4Vì thiếp và dân tộc thiếp đã bị bán để bị hủy diệt, giết chết và thủ tiêu. Nếu chỉ bị bán để làm nô lệ thì thiếp cũng đành nín lặng vì cảnh khốn khổ của dân tộc thiếp không thể so sánh với sự thiệt hại của bệ hạ.” 5Vua A-suê-ru nói với hoàng hậu Ê-xơ-tê: “Kẻ đó là ai? Nó ở đâu mà dám làm chuyện như thế?” 6Bà Ê-xơ-tê thưa: “Kẻ cừu thù ấy là Ha-man độc ác kia!”
 Lúc ấy, Ha-man kinh hãi trước mặt vua và hoàng hậu.
7Vua nổi giận đứng dậy khỏi bàn tiệc, đi ra ngoài ngự uyển. Còn Ha-man vì thấy rõ vua nhất định giáng họa cho mình nên ở lại nài xin hoàng hậu Ê-xơ-tê cứu mạng mình. 8Khi vua từ ngự uyển trở vào nhà tiệc thì Ha-man đang quỳ dưới trường kỷ nơi bà Ê-xơ-tê đang ngồi. Vua nói: “Trong cung điện trước mặt ta nó còn dám làm nhục hoàng hậu nữa sao?” Lời vừa ra khỏi miệng vua thì người ta liền che mặt Ha-man lại. 9Hạt-bô-na, một hoạn quan thân cận vua nói: “Kìa giá treo cổ cao hai mươi lăm mét mà Ha-man đã dựng sẵn tại trước nhà nó để treo Mạc-đô-chê là người đã trình báo để cứu mạng bệ hạ.” Vua bảo: “Hãy treo nó lên đó!” 10Như vậy, người ta treo Ha-man nơi giá treo cổ mà hắn đã dựng lên cho Mạc-đô-chê. Rồi cơn giận của vua nguôi đi.