21

Vườn nho của Na-bốt

1Na-bốt, người Gít-rê-ên có một vườn nho tại thành Gít-rê-rê-ên gần cung điện vua A-háp. 2Một hôm, A-háp đề nghị với Na-bốt: "Nhường cho ta vườn nho ấy để ta làm vườn rau đi! vì nó ở ngay bên cung ta. Ta sẽ đổi cho ngươi một vườn nho tốt hơn; hoặc, nếu ngươi muốn ta sẽ trả tiền cho." 3Nhưng Na-bốt đáp: "Luật Chúa Hằng Hữu không cho tôi nhường cho vua di sản của cha ông để lại." 4A-háp về cung, lòng phiền giận lắm. Vua nằm quay mặt vào tường, không chịu ăn.
5Hoàng hậu Giê-sa-bên vào, hỏi A-háp: "Tại sao đức vua buồn phiền và không chịu ăn?" 6A-háp đáp: "Vì ta có bảo Na-bốt bán hoặc đổi vườn nho cho ta, nhưng nó không chịu." 7Giê-sa-bên hỏi: "Không phải bệ hạ đang cầm quyền cả nước Y-sơ-ra-ên sao? Dậy, ăn uống và vui vẻ lên! Tôi sẽ hiến cho bệ hạ vườn nho của Na-bốt."
8Giê-sa-bên nhân danh vua Y-sơ-ra-ên viết một bức thư rồi lấy con dấu của A-háp đóng lên, gửi cho chính quyền thành Gít-rê-ên, nơi Na-bốt đang cư ngụ. 9Trong thư bà bảo họ: "Truyền cho nhân dân trong thành dự lễ kiêng ăn, cầu nguyện và đặt Na-bốt lên ngồi hàng đầu. 10Khi đó hãy cho hai đứa vô lại đứng ra làm chứng, buộc Na-bốt vào tội nguyền rủa Thượng Đế và đức vua, rồi mang ra ném đá cho chết."
11Các nhà cầm quyền ở Gít-rê-ên thi hành lệnh Giê-sa-bên. 12Họ thông báo cho dân đến dự lễ kiêng ăn cầu nguyện, đặt Na-bốt lên ngồi hàng đầu. 13Hai đứa vô lại đến ngồi đối diện Na-bốt vu cáo ông trước công chúng: "Na-bốt nguyền rủa Thượng Đế và đức vua."Sau lời buộc tội, người ta lôi Na-bốt ra ngoài thành và ném đá ông chết. 14Các nhà cầm quyền thành ấy sai báo cáo cho Giê-sa-bên: "Na-bốt bị ném đá chết rồi."
15Được tin Na-bốt đã chết, Giê-sa-bên nói với A-háp: "Vườn nho của Na-bốt vua vẫn mong muốn nay thuộc về vua, vì Na-bốt đã chết rồi. Dậy, đi chiếm vườn nó đi!" 16A-háp ngồi dậy, đi xuống chiếm vườn nho của Na-bốt.
17Bấy giờ, Chúa Hằng Hữu phán bảo Ê-li người Tích-bê: 18“Con đi Sa-ma-ri gặp A-háp vua Y-sơ-ra-ên hiện đang ở trong vườn nho nó vừa chiếm đoạt của Na-bốt, 19và bảo A-háp: "Chúa phán: Vì ngươi đã giết người lại còn cướp của nên chó sẽ liếm máu ngươi tại chính nơi chúng đã liếm máu Na-bốt.'"
20A-háp kinh ngạc "kẻ thù ta ơi! ngươi đã bắt gặp ta sao?" Ê-li đáp: "Phải tôi đã bắt gặp vua vì vua đã cả gan làm việc ác dưới mắt Chúa. 21Ngài sẽ giáng tai họa trên vua, quét sạch dòng họ vua, không chừa cho vua một người đàn ông sống sót trong Y-sơ-ra-ên, dù là con trai của kẻ nô lệ trong nhà vua. 22Vì vua đã chọc giận Chúa và xúi cho dân Y-sơ-ra-ên phạm tội, Chúa sẽ làm cho gia đình vua giống như gia đình của Giê-rô-bô-am con Nê-bát và gia đình Ba-ê-sa con A-hi-gia. 23Về phần Giê-sa-bên, Chúa báo trước rằng: 'Chó sẽ cắn xé thây Giê-sa-bên trong thành Gít-rê-ên.' 24Trong dòng họ A-háp, ai chết trong thành sẽ bị chó xé xác; ai chết ngoài đồng, bị chim rỉa thây.'"
25Không ai dám làm điều ác trước mắt Chúa như A-háp, vì bị vợ là Giê-sa-bên xúi giục. 26Việc ác đáng tởm của A-háp là thờ thần tượng giống như người A-mo - dân đã bị Chúa đuổi khỏi xứ, lấy đất cho Y-sơ-ra-ên ở.
27Nghe xong những lời ấy, A-háp liền xé áo, mặc bao bố, kiêng ăn, đắp bao bố khi ngủ, tỏ vẻ hạ mình khiêm tốn.
28Chúa phán bảo Ê-li; 29“Con có thấy A-háp tỏ vẻ khiêm ti trước mặt Ta không? Vì thế Ta không giáng họa trong đời nó; nhưng đến đời con nó, Ta sẽ tiêu diệt dòng họ này."

21

Vụ Vườn Nho Của Na-bốt

1Sau các việc đó, thì xảy ra chuyện nầy: Na-bốt, người Gít-rê-ên, có một vườn nho ở Gít-rê-ên, kề bên cung điện của vua A-háp tại Sa-ma-ri. 2A-háp nói với Na-bốt: “Hãy nhượng vườn nho của ngươi cho ta, để ta làm vườn rau, vì nó ở sát cạnh nhà ta. Ta sẽ bù lại cho ngươi một vườn nho khác tốt hơn; hoặc nếu ngươi thích, giá bao nhiêu, ta sẽ trả cho ngươi bằng tiền mặt.”
3Nhưng Na-bốt trả lời A-háp: “Nguyện xin Chúa đừng để tôi nhượng gia sản của tổ tiên tôi cho vua.”
4Vậy A-háp trở về nhà, buồn rầu và bực bội, vì Na-bốt, người Gít-rê-ên, có nói với vua: “Tôi không thể nhượng cho vua sản nghiệp của tổ tiên tôi.” Vua nằm trên giường, quay mặt đi, và không chịu ăn.
5Hoàng hậu Giê-sa-bên vào gặp vua và nói: “Tại sao tâm thần vua buồn rầu và vua không chịu ăn?”
6Vua trả lời: “Tại vì ta có nói với Na-bốt, người Gít-rê-ên, rằng: ‘Hãy bán vườn nho của ngươi cho ta, ta sẽ trả tiền cho, hoặc nếu ngươi muốn, ta sẽ đền cho ngươi một vườn nho khác.’ Nhưng hắn nói: ‘Tôi sẽ không nhượng vườn nho của tôi cho vua đâu.’ ”
7Hoàng hậu Giê-sa-bên nói với vua: “Há chẳng phải vua đang cai trị trên Y-sơ-ra-ên sao? Xin vua hãy chỗi dậy và ăn đi. Xin vua hãy vui lên. Thần thiếp sẽ tặng vua vườn nho của Na-bốt, người Gít-rê-ên.”
8Vậy bà nhân danh vua A-háp viết thư, lấy ấn dấu của vua đóng lên, rồi bà gởi các bức thư đó cho các trưởng lão và những người quyền quý sống cùng thành với Na-bốt. 9Bà viết trong các thư ấy rằng: “Hãy rao một cuộc kiêng ăn. Hãy đặt Na-bốt ngồi trước mặt dân thành. 10Hãy để hai kẻ làm chứng dối ngồi đối diện hắn và bảo hai kẻ đó làm chứng rằng Na-bốt đã rủa sả Đức Chúa Trời và vua. Rồi hãy đem hắn ra ngoài và ném đá cho hắn chết đi.”
11Những người trong thành, tức các trưởng lão và những người quyền quý sống trong thành, làm y như lời Giê-sa-bên đã gởi cho họ. Theo như thư bà gởi cho, 12họ rao một cuộc kiêng ăn, và đặt Na-bốt ngồi trước dân thành. 13Hai kẻ làm chứng dối bước vào, ngồi đối diện Na-bốt. Hai tên vô lại đó tố cáo Na-bốt trước mặt dân thành rằng: “Na-bốt đã rủa sả Đức Chúa Trời và vua.” Vậy họ đem Na-bốt ra ngoài thành và ném đá cho ông chết. 14Rồi họ gởi tin cho Giê-sa-bên bảo: “Na-bốt đã bị ném đá và đã chết.”
15Khi Giê-sa-bên nghe tin Na-bốt đã bị ném đá và đã chết, Giê-sa-bên đến nói với A-háp: “Xin vua hãy đi, chiếm lấy vườn nho của Na-bốt, người Gít-rê-ên, mà hắn đã không chịu bán cho vua để lấy tiền, vì Na-bốt không còn sống nữa, nhưng đã chết rồi.” 16Vừa khi A-háp nghe tin Na-bốt đã chết, A-háp đứng dậy, đi xuống vườn nho của Na-bốt, người Gít-rê-ên, để chiếm đoạt cho mình.

Ê-li Tuyên Bố Án Phạt Của Chúa

17Bấy giờ có lời của CHÚA đến với Ê-li người Thi-sê-be rằng: 18“Hãy đi gặp vua A-háp của Y-sơ-ra-ên, đang cai trị tại Sa-ma-ri. Nầy, nó đang ở trong vườn nho của Na-bốt, là sản nghiệp nó đã chiếm đoạt cho mình. 19Ngươi hãy nói với nó rằng: CHÚA phán như vầy: ‘Có phải ngươi đã giết người và cướp của chăng?’ Ngươi cũng hãy nói với nó: ‘CHÚA phán như vầy: Tại chỗ chó đã liếm máu của Na-bốt, chó cũng sẽ liếm máu của ngươi.’ ”
20A-háp nói với Ê-li: “Hỡi kẻ thù của ta, ngươi đã bắt quả tang được ta sao?”
 Tiên tri Ê-li đáp: “Tôi đã bắt quả tang được vua rồi. Vì vua đã tự bán mình để làm điều ác trước mặt CHÚA, nên Ngài phán:
21‘Ta sẽ mang tai họa đến trên ngươi. Ta sẽ thiêu rụi hậu tự ngươi. Ta sẽ diệt khỏi nhà A-háp mọi người nam trong Y-sơ-ra-ên, bất kể nô lệ hay tự do. 22Ta sẽ khiến nhà ngươi giống như nhà của Giê-rô-bô-am, con trai Nê-bát, và giống như nhà của Ba-ê-sa, con trai A-hi-gia, vì ngươi đã chọc giận Ta và đã gây cho Y-sơ-ra-ên phạm tội.’
23Còn về Giê-sa-bên, thì CHÚA phán: ‘Chó sẽ ăn thịt Giê-sa-bên trong khu vực Gít-rê-ên.’
24Ai thuộc gia đình A-háp chết trong thành sẽ bị chó ăn thịt, còn ai trong gia đình nó chết ngoài đồng sẽ bị chim trời ăn thịt.”
25Thật chẳng có ai giống như A-háp, là kẻ đã tự bán mình để làm điều ác trước mặt CHÚA, và bị vợ là Giê-sa-bên xúi giục. 26A-háp đã hành động cách ghê tởm là đi theo các hình tượng, như dân A-mô-rít đã làm; họ là những kẻ mà CHÚA đã đuổi đi trước mặt dân Y-sơ-ra-ên.
27Khi A-háp nghe những lời đó thì vua xé quần áo mình, lấy bao gai che đậy da thịt mình, kiêng ăn, nằm trong tro, và bước đi cách thiểu não.
28Bấy giờ có lời của CHÚA đến với Ê-li người Thi-sê-be rằng: 29“Ngươi có thấy A-háp đã hạ mình như thế nào trước mặt Ta chăng? Bởi vì nó đã hạ mình trước mặt Ta, nên Ta sẽ không giáng tai họa xuống trong đời nó; nhưng trong đời con nó, Ta sẽ giáng tai họa xuống trên nhà nó.”