9

Mười hai sứ đồ truyền bá Phúc Âm

1Chúa Giê-xu gọi mười hai sứ đồ, ban cho mỗi người quyền năng đuổi quỷ và chữa bệnh. 2Rồi Ngài sai họ đi công bố Phúc âm Nước Trời và chữa lành bệnh nhân.
3Ngài căn dặn: “Đừng mang theo hành trang: không gậy, không bao, không lương thực tiền bạc, cũng không đem thêm áo choàng. 4Vào làng nào, các con cứ ở luôn một nhà cho đến khi qua làng khác. 5Nếu làng nào không tiếp rước các con, cứ giũ áo ra đi để chứng tỏ không còn trách nhiệm gì về số phận của họ.” 6Các sứ đồ đi khắp các làng, công bố Phúc âm và chữa lành người bệnh.

Vua Hê-rốt lo sợ

7Khi được phúc trình về các hoạt động của Chúa Giê-xu, vua Hê-rốt rất hoang mang lo sợ. Có người thưa: “Giê-xu là Giăng Báp-tít sống lại.” 8Kẻ khác trình: “Người là Ê-li hay một nhà tiên tri ngày xưa tái thế.” 9Hê-rốt thắc mắc: “Ta đã chém đầu Giăng rồi, còn người này là ai mà làm nhiều việc dị thường như thế?” Vua tìm cách gặp Chúa Giê-xu.

Chúa đãi hơn 5000 người ăn bánh

10Các sứ đồ trở về báo cáo công tác. Nghe xong, Chúa đem riêng họ đến thành Bết-sai-đa. 11Nhưng dân chúng biết tin, liền kéo nhau theo Ngài. Chúa tiếp đón đoàn dân, giảng dạy về Nước Trời và chữa lành người bệnh.
12Trời gần tối, mười hai sứ đồ đến thưa với Chúa: “Xin Thầy cho dân chúng giải tán để họ có thể vào làng xóm gần đây mua thức ăn và tìm chỗ nghỉ đêm, vì nơi này hoang vắng quá!”
13Nhưng Chúa đáp: “Chính các con phải cho họ ăn!”
Các sứ đồ ngạc nhiên: “Chúng con chỉ có năm ổ bánh và hai con cá. Hay Thầy muốn chúng con mua thức ăn cho cả đoàn dân này?”
14(Riêng số đàn ông đã lên đến 5000 người.) Chúa bảo: “Các con cho họ ngồi từng nhóm 50 người.” 15Các môn đệ vâng lời, cho dân chúng ngồi xếp hàng. 16Chúa Giê-xu cầm năm ổ bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời cảm tạ Thượng Đế, rồi bẻ ra, đưa các môn đệ đem phân phát cho dân chúng. 17Mọi người đều ăn no. Các môn đệ đi lượm những mẩu bánh thừa, được mười hai giỏ.

Giê-xu là Chúa CứuThế

18Một hôm, Chúa Giê-xu đang cầu nguyện riêng, các môn đệ quây quần bên cạnh Ngài. Chúa hỏi: “Người ta nói ta là ai?"
19Các môn đệ thưa: “Có người nói Thầy là Giăng Báp-tít, người khác cho là Ê-li, người lại bảo là một nhà tiên tri đời xưa sống lại.”
20Chúa hỏi tiếp: “Còn các con biết ta là ai không?”
Phê-rơ thưa: “Thầy là Chúa Cứu Thế do Thượng Đế sai xuống trần gian.”
21Chúa Giê-xu căn dặn các môn đệ không được nói cho ai biết.

Chúa báo trước sẽ hy sinh tính mạng

22Chúa bảo: “Ta phải chịu nhiều đau khổ, bị các nhà lãnh đạo Do-thái khai trừ và bị giết, nhưng sau ba ngày ta sẽ sống lại.”
23Chúa dạy mọi người: “Nếu ai muốn làm môn đệ ta, phải phủ nhận chính mình, hằng ngày vác cây thập tự mình theo ta. 24Ai tham sống sợ chết sẽ mất mạng. Ai hy sinh tính mạng vì ta, sẽ được sống. 25Nếu một người chiếm được cả thế giới nhưng bản thân phải hư vong thì có ích gì? 26Ai hổ thẹn về ta và Đạo ta, ta cũng sẽ hổ thẹn về họ khi ta trở lại trong vinh quang của ta, của Cha và các thiên sứ thánh. 27Ta cho các con biết: một vài người đang đứng đây sẽ còn sống cho đến khi nhìn thấy Nước Trời.”

Chúa hóa hình

28Tám ngày sau, Chúa Giê-xu đem Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng lên núi cầu nguyện. 29Đang cầu nguyện, gương mặt Chúa sáng rực, y phục Ngài trắng và chói sáng. 30,31Thình lình Mai-sen và Ê-li hiện ra trong vinh quang hầu chuyện với Chúa, đề cập đến việc Chúa sắp chịu chết tại Giê-ru-sa-lem để hoàn thành chương trình của Thượng Đế.
32Phê-rơ và hai bạn đều ngủ mê. Lúc tỉnh dậy, họ thấy vinh quang của Chúa, và hai người đứng cạnh Ngài. 33Khi Mai- sen và Ê-li từ giã Chúa, Phê-rơ bỗng buột miệng: “Thưa Thầy, ở đây thật tuyệt! Chúng con sẽ dựng ba chiếc lều cho Thầy, Mai-sen và Ê-li.” Nhưng Phê-rơ không biết mình nói gì.
34Ngay lúc ấy, một đám mây kéo đến bao phủ mọi người, các môn đệ đều kinh hãi. 35Từ trong mây có tiếng phán: “Đây là Con Ta, Đấng Ta lựa chọn! Mọi người phải nghe lời Con!” 36Khi tiếng ấy vừa dứt, các môn đệ chỉ thấy một mình Chúa Giê-xu. Họ giữ kín chuyện đó rất lâu, không nói cho ai biết.

Đuổi quỷ

37Hôm sau, Chúa và các môn đệ vừa xuống núi, một đoàn dân đông kéo đến. 38Trong đám đông, một người kêu lớn: “Thưa Thầy, xin cứu con tôi, đứa con trai duy nhất của tôi! 39Quỷ nhập vào nó, khiến nó la hét bất chợt và bị động kinh sùi bọt mép. Quỷ hành hạ nó luôn, ít khi để yên. 40Tôi đã nài xin các môn đệ Thầy đuổi quỷ cho, nhưng họ không đuổi nổi.”
41Chúa Giê-xu trách: “Những người ngoan cố hoài nghi kia! Ta phải ở đây chịu đựng anh em đến bao giờ? Đem đứa bé lại đây!”
42Khi đứa bé đến gần, quỷ vật nó nhào xuống đất, động kinh dữ dội. Chúa Giê- xu đuổi quỷ, chữa lành đứa bé và giao lại cho người cha. 43Mọi người đều kinh ngạc trước quyền năng phi thường của Thượng Đế.
Trong lúc nhân dân đang thán phục các phép lạ Chúa Giê-xu thực hiện, Ngài bảo các môn đệ:
44“Các con ghi nhớ lời này: Ta sẽ bị phản bội và nộp vào tay người ta!” 45Nhưng các môn đệ không hiểu nổi lời Ngài dạy, vì trí óc họ như bị đóng kín. Họ lại sợ, không dám hỏi Ngài.

Người lớn nhất

46Các môn đệ tranh luận với nhau, xem người nào lớn nhất. 47Chúa Giê-xu biết ý tưởng họ, nên đem một đứa trẻ đến bên cạnh 48và dạy: “Ai nhân danh ta tiếp rước một em bé như nó, tức là tiếp rước ta. Còn ai tiếp rước ta là tiếp rước Đấng đã sai ta. Trong các con, ai nhỏ nhất lại là người lớn nhất.”
49Giăng trình với Chúa: “Thưa Thầy, chúng con thấy có người nhân danh Thầy đuổi quỷ, chúng con đã cấm vì họ không thuộc nhóm chúng ta.”
50Nhưng Chúa bảo: “Đừng cấm, vì ai không chống các con là theo các con.”

Người Sa-ma-ri không tiếp rước Chúa

51Gần đến ngày về trời, Chúa Giê-xu cương quyết lên thủ đô Giê-ru-sa-lem. 52Ngài sai mấy người đi trước, vào một làng Sa-ma-ri sửa soạn chỗ trọ cho Ngài. 53Nhưng dân làng không chịu tiếp rước Chúa, vì biết Ngài muốn lên Giê-ru-sa- lem. 54Thấy thế, Gia-cơ và Giăng hỏi Chúa: “Thưa, Chúa muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu đốt họ không?” 55Nhưng Chúa Giê-xu quay lại trách hai người, 56rồi dẫn môn đệ qua làng khác.

Điều kiện theo Chúa

57Đang đi trên đường, có người đến thưa với Chúa: “Dù Thầy đi đâu, tôi cũng xin theo!” 58Chúa đáp: “Con cáo có hang, chim trời có tổ, nhưng ta không có chỗ gối đầu.” 59Lần khác, Chúa gọi một người theo Ngài, người ấy thưa: “Chừng nào cha con mất, con sẽ theo Chúa.” 60Chúa đáp: “Cứ để những người chết phần tâm linh lo mai táng người chết của họ. Còn con phải đi công bố Phúc âm Nước Trời.”
61Cũng có người trả lời: “Thưa Chúa, con sẽ theo Chúa, nhưng xin để con về từ giã gia đình trước đã.” 62Chúa dạy: “Ai xao lãng công tác ta ủy thác là người không xứng hợp với Nước của Thượng Đế.”

9

耶稣差遣十二使徒

(太10.5-15;可6.7-13)

1耶稣叫齐了十二使徒,给他们能力和权柄制伏一切的鬼,医治疾病, 2又差遣他们宣讲上帝的国,医治病人, 3对他们说:“途中什么都不要带;不要带手杖和行囊,不要带食物和银钱,也不要带两件内衣 4你们无论进哪一家,就住在哪里,也从那里离开。 5凡不接待你们的,你们离开那城的时候,要跺掉你们脚上的尘土,证明他们的不是。” 6于是使徒出去,走遍各乡传福音,到处治病。

希律的困惑

(太14.1-12;可6.14-29)

7希律分封王听见耶稣所做的一切事,就困惑起来,因为有人说:“约翰从死人中复活了。” 8又有人说:“以利亚显现了。”还有人说:“古时的一个先知又活了。” 9希律说:“约翰我已经斩了,但这是什么人?关于他,我竟听到这样的事!”于是希律想要见他。

耶稣使五千人吃饱

(太14.13-21;可6.30-44;约6.1-13)

10使徒们回来,把所做的事告诉耶稣,耶稣就私下带他们离开那里,往一座叫伯赛大的城去。 11众人知道了,就跟着他去;耶稣接待他们,对他们讲论上帝国的事,治好那些需要医治的人。
12太阳快要下山,十二使徒进前来对他说:“请叫众人散去,他们好往四面村庄乡镇里去借宿和找吃的,因为我们这里地方偏僻。” 13耶稣对他们说:“你们给他们吃吧!”他们说:“我们不过有五个饼、两条鱼,若不去为这许多人买食物就不够。” 14那时,男人约有五千。耶稣对门徒说:“叫他们分组坐下,每组大约五十个人。” 15门徒就这样做了,叫众人都坐下。 16耶稣拿着这五个饼和两条鱼,望着天祝福,擘开,递给门徒,摆在众人面前。 17所有的人都吃,并且吃饱了。他们把剩下的碎屑收拾起来,装满了十二个篮子。

彼得认耶稣为基督

(太16.13-19;可8.27-29)

18耶稣独自祷告的时候,门徒也同他在那里。耶稣问他们:“众人说我是谁?” 19他们回答:“是施洗的约翰;有人说是以利亚;还有人说是古时的一个先知又活了。” 20耶稣问他们:“你们说我是谁?”彼得回答:“是上帝所立的基督。”

耶稣预言受难和复活

(太16.20-28;可8.30-9.1)

21耶稣切切吩咐他们,命令他们不可把这事告诉任何人; 22又说:“人子必须受许多的苦,被长老、祭司长和文士弃绝,并且被杀,第三天复活。”
23耶稣又对众人说:“若有人要跟从我,就当舍己,天天背起自己的十字架来跟从我。 24因为凡要救自己生命的,必丧失生命;凡为我丧失生命的,他必救自己的生命。 25人就是赚得全世界,却丧失了自己,或赔上自己,有什么益处呢? 26凡把我和我的道当作可耻的,人子在自己的荣耀里,和天父与圣天使的荣耀里来临的时候,也要把那人当作可耻的。 27我实在告诉你们,站在这里的,有人在没经历死亡以前,必定看见上帝的国。”

耶稣登山显荣

(太17.1-8;可9.2-8)

28说了这些话以后约有八天,耶稣带着彼得约翰雅各上山去祷告。 29正祷告的时候,他的面貌改变了,衣服洁白放光。 30忽然有摩西以利亚两个人同耶稣说话; 31他们在荣光里显现,谈论耶稣去世的事,就是他在耶路撒冷将要完成的事。 32彼得和他的同伴都打盹,但一清醒,就看见耶稣的荣光和与他一起站着的那两个人。 33二人正要和耶稣分离的时候,彼得对耶稣说:“老师,我们在这里真好!我们来搭三座棚,一座为你,一座为摩西,一座为以利亚。”他却不知道自己在说些什么。 34说这些话的时候,有一朵云彩来遮盖他们;他们一进入云彩就很惧怕。 35有声音从云彩里出来,说:“这是我的儿子,我所拣选的。你们要听从他!” 36声音停止后,只见耶稣独自一人。当那些日子,门徒保持沉默,不把所看见的事告诉任何人。

治好被灵附身的孩子

(太17.14-18;可9.14-27)

37第二天,他们下了山,有一大群人来迎见耶稣。 38其中有一人喊着说:“老师!求你看看我的儿子,因为他是我的独子。 39他被灵拿住就突然喊叫,那灵又使他抽风,口吐白沫,并且重重地伤害他,不轻易放过他。 40我求过你的门徒把那灵赶出去,他们却不能。” 41耶稣回答:“唉!这又不信又悖谬的世代啊,我和你们在一起,忍耐你们,要到几时呢?把你的儿子带到这里来!” 42他正来的时候,那鬼把他摔倒,使他重重地抽风。耶稣斥责那污灵,把孩子治好了,交给他父亲。 43众人都诧异上帝的大能

耶稣第二次预言他的死

(太17.22-23;可9.30-32)

 众人正惊讶于耶稣所做的一切事的时候,耶稣对门徒说: 44“你们要把这些话听进去,因为人子将要被交在人手里。” 45门徒却不明白这话,其中的意思对他们隐藏着,使他们不能明白,他们也不敢问这话的意思。

谁最大

(太18.1-5;可9.33-37)

46门徒互相议论,他们中间谁最大。 47耶稣看出他们心中的议论,就领一个小孩子来,叫他站在自己旁边, 48对他们说:“凡为我的名接纳这小孩子的,就是接纳我;凡接纳我的,就是接纳那差我来的。你们中间最小的,他就是最大的。”

不抵挡你们就是帮助你们

(可9.38-40)

49约翰回应说:“老师,我们看见一个人奉你的名赶鬼,我们就阻止他,因为他不与我们一同跟从你。” 50耶稣对他说:“不要阻止他,因为不抵挡你们的,就是帮助你们的。”

撒玛利亚人不接待主

51耶稣被接上升的日子将到,他决定面向耶路撒冷走去。 52他打发使者在他前头走;他们进了撒玛利亚的一个村庄,要为他作准备。 53那里的人不接待他,因为他面向着耶路撒冷去。 54他的门徒雅各约翰看见了,就说:“主啊!你要我们吩咐火从天上降下来,烧灭他们吗?” 55耶稣转身责备两个门徒。 56于是他们就往别的村庄去了。

跟从耶稣应有的准备

(太8.19-22)

57他们在路上走的时候,有一个人对耶稣说:“你无论往哪里去,我都要跟从你。” 58耶稣对他说:“狐狸有洞,天空的飞鸟有窝,人子却没有枕头的地方。” 59他又对另一个人说:“来跟从我!”那人说:“主啊,容许我先回去埋葬我的父亲。” 60耶稣对他说:“让死人埋葬他们的死人,你只管去传讲上帝的国。” 61又有一人说:“主啊,我要跟从你,但容许我先去辞别我家里的人。” 62耶稣对他说:“手扶着犁向后看的人,不配进上帝的国。”