7

1Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Ta cho con làm chúa của Pha-ra-ôn, còn A-rôn làm phát ngôn viên cho con. 2Con thuật cho A-rôn mọi lời Ta bảo, A-rôn sẽ nói lại cho Pha-ra-ôn, để vua này cho dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập. 3Nhưng Ta sẽ khiến cho Pha-ra-ôn trở nên ương ngạnh, không cho dân Ta đi, nhân đó Ta càng thực hiện nhiều phép lạ hơn trong nước Ai-cập. 4,5Tuy nhiên, Pha-ra-ôn vẫn tiếp tục ngoan cố, chẳng xiêu lòng. Và Ta sẽ ra tay trừng trị Ai-cập nặng nề rồi đem dân Ta ra. Lúc ấy, người Ai-cập mới ý thức được rằng Ta chính là Thượng Đế."
6Mai-sen và A-rôn làm đúng theo lời Chúa Hằng Hữu bảo họ. 7Lúc yết kiến Pha-ra-ôn, Mai-sen đã được 80 tuổi, còn A-rôn 83.

Gậy hóa rắn

8Chúa Hằng Hữu lại bảo Mai-sen và A-rôn: 9“Khi nào Pha-ra-ôn đòi hỏi các con làm phép lạ để chứng tỏ các con được Thượng Đế sai đến, A-rôn sẽ theo lời Mai-sen quăng gậy xuống đất, gậy sẽ hóa ra một con rắn." 10Vậy hai ông đi yết kiến Pha-ra-ôn, làm những điều Thượng Đế bảo họ. A-rôn quăng gậy xuống đất trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần. Gậy liền biến ra một con rắn. 11Pha-ra-ôn ra lệnh triệu tập các thầy pháp, các nhà ảo thuật Ai-cập. Họ đến, dùng pháp thuật, cũng làm được điều A-rôn đã làm. 12Gậy họ cũng biến thành rắn. Nhưng rắn của A-rôn nuốt rắn của họ đi. 13Pha-ra-ôn lòng vẫn không lay chuyển, không nghe lời hai ông, đúng như Thượng Đế đã nói trước với Mai-sen.

Tai vạ thứ nhất: máu

14Chúa Hằng Hữu nhắc lại cho Mai-sen: Pha-ra-ôn ngoan cố, sẽ tiếp tục từ khước không cho dân Ta đi. 15Nhưng sáng mai, con cứ đi ra bờ sông gặp vua. Đừng quên cầm theo cây gậy đã biến thành rắn. 16Tại đó, con sẽ nói với Pha-ra-ôn: "Chúa Hằng Hữu, Chúa của người Hy-bá có sai tôi thưa với bệ hạ để cho dân Y-sơ-ra-ên đi phụng thờ Ngài trong sa mạc, nhưng vua đã từ chối.
17Bây giờ, Ngài bảo: Ngươi sẽ biết chính Ta là Thượng Đế, vì Ta sai Mai-sen lấy gậy đập nước sông, nước sẽ hóa ra máu. 18Cá sẽ chết, sông sẽ thối, người Ai-cập sẽ kinh tởm khi uống phải!" 19Rồi Chúa Hằng Hữu dặn Mai-sen: "Con bảo A-rôn cầm gậy đưa về hướng các sông, suối, hồ tất các cả nguồn nước của Ai-cập kể cả nước đã chứa vào vại đất, vào bình đá tất cả sẽ biến ra máu."
20Mai-sen và A-rôn tuân hành lệnh Chúa Hằng Hữu. Trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần, A-rôn đưa cao gậy đập xuống nước sông Ninh, nước sông biến thành máu. 21Cá chết, nước thối, người Ai-cập không uống nước sông được nữa. Khắp Ai-cập, đâu cũng thấy máu. 22Các thầy pháp Ai-cập dùng pháp thuật, cũng biến nước thành máu, cho nên Pha-ra-ôn vẫn ương ngạnh không nghe lời Mai-sen và A-rôn, đúng như Chúa Hằng Hữu đã nói. 23Vua quay về cung, lòng dửng dưng.
24Người Ai-cập phải đào giếng dọc bờ sông để lấy nước uống, vì không uống nước sông được.
25Một tuần lễ trôi qua.

7

Đức Chúa Trời lại sai Môi-se đi yết kiến Pha-ra-ôn

1Đức Giê-hô-va phán với Môi-se: “Nầy, Ta lập con như là Đức Chúa Trời đối với Pha-ra-ôn; còn A-rôn, anh con, sẽ là người phát ngôn của con. 2Con hãy thuật lại mọi điều Ta đã truyền dạy con; rồi A-rôn, anh con, sẽ trình với Pha-ra-ôn để vua ấy cho phép dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập. 3Nhưng Ta sẽ làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng, và dù Ta có gia tăng các dấu lạ phép mầu trong Ai Cập 4thì Pha-ra-ôn cũng sẽ chẳng nghe các con đâu. Ta sẽ ra tay đoán phạt Ai Cập một cách nặng nề để đem đạo quân Ta, là dân Y-sơ-ra-ên, ra khỏi xứ đó. 5Khi Ta giang tay chống lại Ai Cập để đem dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi đó thì người Ai Cập sẽ biết Ta là Đức Giê-hô-va.” 6Môi-se và A-rôn làm đúng như lời Đức Giê-hô-va đã phán truyền. 7Lúc yết kiến Pha-ra-ôn, Môi-se đã được tám mươi tuổi, còn A-rôn tám mươi ba.

Cây gậy A-rôn biến thành con rắn

8Đức Giê-hô-va phán với Môi-se và A-rôn: 9“Khi nào Pha-ra-ôn bảo các con: ‘Hãy làm phép lạ đi,’ thì con nói với A-rôn rằng: ‘Lấy cây gậy của anh ra và ném xuống trước mặt Pha-ra-ôn thì nó sẽ biến thành con rắn.’” 10Vậy Môi-se và A-rôn đến với Pha-ra-ôn và làm đúng như lời Đức Giê-hô-va đã phán truyền. A-rôn ném cây gậy xuống trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần, gậy liền biến thành con rắn. 11Pha-ra-ôn triệu tập các pháp sư và thầy phù thủy là những thuật sĩ Ai Cập đến, họ cũng dùng ma thuật mà làm y như vậy. 12Mỗi người ném gậy mình xuống; chúng cũng biến thành rắn. Nhưng cây gậy của A-rôn nuốt các gậy của họ. 13Lòng Pha-ra-ôn vẫn cứng cỏi, không chịu nghe Môi-se và A-rôn, đúng như lời Đức Giê-hô-va đã phán.

Tai vạ thứ nhất: Nước sông biến thành máu

14Đức Giê-hô-va phán với Môi-se: “Lòng Pha-ra-ôn đã chai cứng; vua ấy từ chối, không chịu để dân chúng ra đi. 15Hãy đến gặp Pha-ra-ôn vào buổi sáng, lúc vua đi ra bờ sông. Hãy đợi vua bên bờ sông và cầm trong tay cây gậy đã từng biến thành con rắn. 16Con hãy tâu với vua rằng Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của dân Hê-bơ-rơ đã sai tôi đến gặp bệ hạ và thưa với bệ hạ: ‘Hãy để cho dân Ta đi để chúng phụng sự Ta trong hoang mạc; nhưng đến bây giờ bệ hạ vẫn không vâng lời.’ 17Vì thế, Đức Giê-hô-va phán: ‘Bởi việc nầy ngươi sẽ biết Ta là Đức Giê-hô-va.’ Nầy, tôi sẽ lấy cây gậy trong tay tôi mà đập xuống nước sông, và nước sẽ biến thành máu; 18cá dưới sông sẽ chết; dòng sông sẽ hôi thối; người Ai Cập sẽ kinh tởm khi uống phải nước sông ấy.”
19Đức Giê-hô-va phán với Môi-se: “Hãy bảo A-rôn: ‘Cầm lấy cây gậy của anh và đưa tay trên các nguồn nước của Ai Cập, tức là các sông, rạch, ao, và các hồ chứa nước, để nước đó biến thành máu. Máu sẽ có khắp nơi trong xứ Ai Cập, cả trong những bình chứa bằng gỗ, bằng đá.’” 20Môi-se và A-rôn làm đúng như lời Đức Giê-hô-va đã phán truyền. Trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần, A-rôn giơ gậy lên, đập nước sông, và tất cả nước sông đều biến thành máu. 21Cá dưới sông chết, dòng sông trở nên hôi thối, người Ai Cập không thể nào uống nước sông được. Cả Ai Cập chỗ nào cũng có máu. 22Nhưng các thuật sĩ Ai Cập cũng dùng ma thuật làm giống như vậy nên lòng Pha-ra-ôn vẫn cứng cỏi, không nghe lời Môi-se và A-rôn, đúng như lời Đức Giê-hô-va đã phán. 23Pha-ra-ôn trở về cung điện, không chút bận tâm về điều đó. 24Còn cả dân Ai Cập phải đào dọc theo sông để tìm nước vì họ không thể uống nước sông được.
25Việc này kéo dài bảy ngày kể từ khi Đức Giê-hô-va giáng tai vạ trên sông.