14

Pha-ra-ôn và quân đội Ai-cập đuổi theo

1Lúc ấy, Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: 2“Ra lệnh cho dân Y-sơ-ra-ên quay lại về hướng Phi-ha-hi-rốt, giữa Mích-đôn và biển, ngang Ba-anh Sê-phôn, rồi đóng trại dọc bờ biển tại đó; 3Pha-ra-ôn cho rằng Y-sơ-ra-ên đã luẩn quẩn vì sa mạc mênh mông đã làm họ lạc hướng rồi. 4Ta sẽ làm cho Pha-ra-ôn lại ngoan cố, đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên. Rồi Ta sẽ vì Pha-ra-ôn và quân đội của vua mà rạng danh và toàn dân Ai-cập sẽ biết Ta là Chúa Hằng Hữu." Người Y-sơ-ra-ên làm theo đúng như vậy.
5Khi hay tin người Y-sơ-ra-ên đã dứt khoát ra đi, Pha-ra-ôn và quần thần liền thay đổi ý kiến đối với dân Y-sơ-ra-ên. Họ hỏi nhau: "Tại sao ta có thể dại dột như thế là thả cho đám nô lệ ra đi?" 6Pha-ra-ôn vội lên xe, dẫn quân đuổi theo. 7Họ huy động 600 chiến xa tốt nhất của Ai-cập, do các sĩ quan điều khiển. 8Chúa Hằng Hữu làm cho lòng Pha-ra-ôn ra cứng cỏi, nhất định đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên, trong khi dân này ra đi dưới sự hướng dẫn tối cao. 9Pha-ra-ôn và quân đội gồm ngựa, xe, lính kỵ, lính bộ đuổi kịp người Y-sơ-ra-ên, gặp họ đang cắm trại dọc bờ biển gần Phi-ha-hi-rốt, ngang Ba-anh Sê-phôn.
10Khi vừa trông thấy Pha-ra-ôn dẫn quân đuổi theo gần kịp, người Y-sơ-ra-ên kêu la khiếp đảm, van xin Thượng Đế cứu giúp. 11Có người quay ra trách móc Mai-sen: "Có phải vì Ai-cập không đủ đất chôn nên ông mới đem chúng tôi vào sa mạc để vùi xác không? Nếu không, tại sao ông bắt chúng tôi bỏ Ai-cập? 12Lúc còn ở Ai-cập, chúng tôi đã nói trước rằng thà cứ để chúng tôi ở lại làm nô lệ còn hơn ra đi rồi chết trong sa mạc."
13Nhưng Mai-sen bảo họ: "Đừng sợ! Cứ vững tâm chờ xem Chúa Hằng Hữu hành động, Ngài sẽ ra tay giải cứu chúng ta. Những người Ai-cập hôm nay anh em thấy đấy, sẽ không bao giờ thấy lại nữa. 14Chúa Hằng Hữu sẽ chiến đấu, còn anh em cứ yên lặng."

Rẽ biển thành đường bộ

15Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Đừng kêu ca nữa, nhưng cứ ra lệnh cho toàn dân tiếp tục đi tới. 16Rồi con cầm gậy đưa ra trên mặt biển, nước sẽ vạch ra hai bên, chừa lối khô ráo cho người Y-sơ-ra-ên đi qua. 17,18Ta sẽ làm cho người Ai-cập cứng lòng, một mực đuổi theo Y-sơ-ra-ên xuống biển, và chính vì họ, từ Pha-ra-ôn đến quân đội Ai-cập và ngựa xe của họ mà Ta sẽ được hiển vinh. Rồi đây toàn dân Ai-cập sẽ biết Ta là Chúa Hằng Hữu."
19Thiên sứ của Thượng Đế đang đi trước hướng dẫn Y-sơ-ra-ên liền quay lại đi tập hậu, còn trụ mây cũng từ phía trước dời ra sau, 20đứng án ngữ giữa đôi bên Y-sơ-ra-ên
và Ai-cập. Suốt đêm đó, trụ mây đứng che bóng làm cho người Ai-cập bị tối tăm nhưng lại rọi sáng cho người Y-sơ-ra-ên; vì thế hai bên không đến gần nhau được.
21,22Mai-sen đưa gậy trên biển, Chúa Hằng Hữu liền làm cho nước dồn lại, mở một lối đi băng qua biển. Suốt đêm ấy, gió đông thổi mạnh, đáy biển cạn khô, người Y-sơ-ra-ên đi qua biển như đi trên đất liền. Hai bên lối đi có hai bức thành bằng nước dựng đứng thẳng tắp. 23Người Ai-cập tiếp tục đuổi theo, toàn đạo quân Pha-ra-ôn, gồm xe, ngựa, kỵ binh, đều theo lối đi băng biển của người Y-sơ-ra-ên mà tiến tới. 24Trời gần sáng, từ trong trụ mây và trụ lửa, Chúa Hằng Hữu nhìn xuống quân đội Ai-cập và làm cho họ rối loạn. 25Các bánh xe họ bỗng nhiên nặng nề, kẹt cứng. Thấy vậy họ bảo nhau: "Tránh xa người Y-sơ-ra-ên mau lên! Chúa Hằng Hữu thay họ đánh ta!"

Quân đội Ai-cập chết chìm

26Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Bây giờ, con đưa tay trên biển, nước sẽ ào lại chôn vùi người Ai-cập cùng với xe và ngựa của họ." 27Mai-sen vâng lời và dưới ánh bình minh, nước ào lại, mặt biển trở lại như cũ. Người Ai-cập cố chạy trốn, nhưng đều bị Chúa Hằng Hữu đùa vào lòng biển. 28Nước nhận chìm người Ai-cập cùng với ngựa, xe của họ. Trong các đạo binh Pha-ra-ôn đã đuổi theo Y-sơ-ra-ên xuống biển, không một ai sống sót. 29Nhưng người Y-sơ-ra-ên đã đi qua biển như đi trên cạn, nước đã xây thành vách hai bên họ.
30Vậy, hôm ấy Chúa Hằng Hữu giải cứu người Y-sơ-ra-ên khỏi tay người Ai-cập. Xác người Ai-cập dập dồi dọc bờ biển ngay trước mắt dân Y-sơ-ra-ên. 31Chứng kiến phép lạ Chúa Hằng Hữu đã làm, người Y-sơ-ra-ên đem lòng kính sợ và tin tưởng nơi Ngài và Mai-sen, đầy tớ của Ngài.