107

QUYỂN THỨ NĂM

1Hãy cảm tạ Chúa Hằng Hữu,
Vì Ngài thiện hảo và thương xót đời đời
2Những người được Chúa cứu chuộc,
Giải phóng khỏi bàn tay thù nghịch,
Hãy nói lên ân đức của Ngài!
3Hãy triệu tập họ từ các nước,
Đông, tây, nam, bắc, khắp địa cầu.
4Họ lưu lạc giữa sa mạc hoang vu
Tìm mỏi mắt không ra nơi trú ẩn,Ctd thành phố ở được
5Đói khát, kiệt quệ và ngất xỉu.
6Lúc khủng hoảng, họ gọi: "Chúa ơi!"
Ngài liền cứu họ tai qua nạn khỏi,
7Dẫn họ vào nơi an cư lạc nghiệp.
8Con người phải biết ca ngợi Chúa,
Vì lòng nhân từ và kỳ công Ngài.
9Chúa thỏa mãn tâm hồn khao khát,
Cho lòng đói được no nê mãn nguyện.
10Họ đang ngồi trong bóng tối tử vong
Bị xiềng xích gông cùm tuyệt vọng.
11Họ từng nổi loạn chống đối Lời Chúa,
Khinh miệt mưu cao Đấng Chí Tôn,
12Nên Ngài dùng gian khổ hạ nhục tâm hồn
Và họ gục ngã, không người giúp đỡ.
13Lúc khủng hoảng, họ gọi: "Chúa ơi!"
Ngài liền cứu họ tai qua nạn khỏi,
14Đem họ thoát vùng bóng tối tử vong,
Và đập tan xiềng xích gông cùm.
15Những người ấy hãy ca ngợi Chúa
Vì lòng nhân từ và kỳ công Ngài
16Vì Ngài bẻ gông cùm, xiềng xích
Và cắt đứt song đồng ngục tối.
17Người dại dột theo đường tà vạy,
Gặp hoạn nạn, khốn khổ vì ác gian,
18Miệng đắng nghét, không thiết gì ăn uống,
Run lẩy bẩy bước vào ngạch cửa Tử vong.
19Lúc hiểm nghèo, họ gọi: "Chúa ơi!"
Chúa liền cứu họ thoát tay Tử thần.
20Ngài ra lệnh chữa lành bệnh tật,
Rút họ khỏi vòm cửa mộ âm u.
21Những người ấy hãy ca tụng Chúa,
Vì lòng nhân từ và kỳ công Ngài.
22Họ hãy dâng tế lễ cảm tạ,
Hát ca, tường thuật việc Ngài làm.
23Nào những ai xuống tàu vượt biển,
Chí doanh thương xuôi ngược đại dương,
24Hải trình xem lắm việc dị thường
Do tay Chân Chúa cầm cương an bài.
25Ngài truyền lệnh nổi cơn gió bão,
Cho biển sâu sôi động cuồng lan
26Nâng tàu lên chốn trời xanh
Rồi chìm đáy vực tan tành như không,
Làm ai nấy hồn tan ra nước,
27Như người say quay cuồng lảo đảo,
Hết kế rồi, đành chết đây thôi!
28Lúc nguy nan, kêu cầu Thượng Đế,
Ngài đưa tay cứu khỏi tai ương!
29Ban lệnh trên gió nước đại dương,
Cho yên bão lớn, cho ngừng sóng to.
30Xong rồi, nạn khỏi tai qua,
Hân hoan về đến bến bờ ước mong.
31Khá cảm tạ Chúa nhân từ thương xót,
Làm muôn việc lạ cứu nhân dân.
32Giữa đại hội cùng suy tôn Chúa,
Trước quốc dân ca hát ngợi khen.
33Chúa biến sông xanh thành sa mạc,
Suối tươi mát ra đất khô khan.
34Do lòng gian dối của cư dân,
Vườn ruộng phì nhiêu thành bãi mặn;
35Nhưng, sa mạc hóa ra hồ ao,
Đất khô tuôn dòng suối ngọt ngào
36Cho dân nghèo đến ở,
Lập thành phố chợ
37Quanh năm gieo trồng,
Nho, lúa trổ bông,
Mùa màng gặt hái.
38Chúa nhân từ ban phúc
Cho dân số gia tăng
Súc vật vô vàn.
39Còn bao kẻ khác,
Héo hắt nghèo nàn,
Tai ương, buồn bực,
Bị áp bức, bạo hành.
40Chúa khinh kẻ quyền quý kiêu căng,
Cho đói khổ lang thang,
Không tìm ra sinh lộ.
41Nhưng Ngài giải cứu người nghèo khổ
Khỏi hoạn nạn tai ương,
Cho con cháu thêm đông,
Hanh thông và thịnh vượng.
42Thấy thế, người công chính vui mừng,
Nhưng bọn ác nhân câm họng.
43Ghi nhận việc này! người khôn ngoan!
Để hiểu rõ lòng Chúa chí nhân.

107

TẬP THỨ NĂM

(Thi Thiên 107-150)

Cảm tạ Đức Giê-hô-va đã giải cứu khỏi hoạn nạn

  1Hãy cảm tạ Đức Giê-hô-va vì Ngài là thiện;
   Sự nhân từ Ngài còn đến đời đời.
  2Những người Đức Giê-hô-va đã cứu chuộc khỏi tay kẻ thù
   Hãy nói như vậy;
  3Tức là những người Ngài đã tập hợp từ các xứ;
   Từ phương đông và phương tây,
   Phương bắc và phương nam.

  4Họ lưu lạc nơi hoang mạc quạnh hiu,
   Không tìm được một thành để ở.
  5Họ bị đói khát,
   Tâm hồn mỏi mòn tuyệt vọng.
  6Bấy giờ, trong cơn gian truân, họ kêu cầu Đức Giê-hô-va,
   Và Ngài giải cứu họ khỏi cảnh hoạn nạn,
  7Dẫn họ theo con đường ngay thẳng,
   Cho đến khi họ tìm được một thành để ở.
  8Nguyện người ta cảm tạ Đức Giê-hô-va vì lòng nhân từ của Ngài,
   Và vì các phép mầu mà Ngài đã làm cho con loài người!
  9Vì Ngài làm cho lòng khát khao được thỏa thích,
   Và lòng đói khát được mãn nguyện với những điều tốt lành.

  10Có kẻ ngồi trong chỗ tối tăm và bóng chết,
   Những tù nhân bị khốn khổ trong xích sắt.
  11Vì đã phản nghịch lời Đức Chúa Trời,
   Và khinh thường sự khuyên dạy của Đấng Chí Cao.
  12Vì thế, Ngài dùng lao khổ để hạ lòng họ xuống;
   Họ ngã quỵ mà không kẻ đỡ nâng.
  13Bấy giờ, trong cơn gian truân họ kêu cầu Đức Giê-hô-va,
   Và Ngài giải cứu họ khỏi cảnh hoạn nạn.
  14Ngài đem họ ra khỏi nơi tối tăm và bóng chết,
   Cũng bứt đứt xích xiềng cho họ.
  15Nguyện người ta cảm tạ Đức Giê-hô-va vì lòng nhân từ của Ngài,
   Và vì các phép mầu mà Ngài đã làm cho con loài người!
  16Vì Ngài đã phá cổng đồng
   Và bẻ gãy các song sắt.

  17Kẻ ngu dại bị khốn khổ vì lối sống tội lỗi,
   Và bị đau đớn vì sự gian ác của mình.
  18Họ chán ngán các thức ăn,
   Và đang đến gần cổng tử thần.
  19Bấy giờ, trong cơn gian truân họ kêu cầu Đức Giê-hô-va,
   Và Ngài giải cứu họ khỏi cảnh hoạn nạn.
  20Ngài ban lời Ngài và chữa lành họ,
   Cứu họ khỏi mồ mả.
  21Nguyện người ta cảm tạ Đức Giê-hô-va vì lòng nhân từ của Ngài,
   Và vì các phép mầu mà Ngài đã làm cho con loài người!
  22Nguyện họ dâng tế lễ tạ ơn,
   Và thuật các công việc của Ngài với bài hát vui mừng.

  23Có người đi tàu trên đại dương,
   Và làm việc nơi biển cả;
  24Họ thấy công việc Đức Giê-hô-va,
   Xem phép lạ Ngài trong nước sâu.
  25Ngài khiến bão tố thổi qua,
   Và ba đào dồi dập;
  26Vọt lên tận trời cao, rồi chìm xuống vực sâu;
   Trong cơn khốn khổ, lòng can đảm tiêu tan.
  27Họ choáng váng lảo đảo như người say;
   Sự khôn ngoan đều tiêu mất.
  28Bấy giờ, trong cơn gian truân, họ kêu cầu Đức Giê-hô-va,
   Và Ngài giải cứu họ khỏi cảnh hoạn nạn.
  29Ngài làm ngừng bão tố,
   Khiến ba đào lặng yên.
  30Họ vui mừng vì sóng êm biển lặng;
   Chúa dẫn họ đến bến bờ ước ao.
  31Nguyện người ta cảm tạ Đức Giê-hô-va vì lòng nhân từ của Ngài,
   Và vì các phép mầu mà Ngài đã làm cho con loài người!
  32Hãy tôn cao Ngài giữa cộng đồng dân Chúa,
   Và ca ngợi Ngài trong hội đồng trưởng lão.

  33Ngài đổi sông ngòi ra hoang mạc,
   Suối nước thành đất khô cằn.
  34Và đất màu mỡ ra đất mặn,
   Vì sự gian ác của dân cư ở đó.
  35Ngài biến hoang mạc thành ao hồ,
   Đất khô ra suối nước.
  36Ngài làm cho những kẻ đói có chỗ để ở,
   Và họ xây thành để sinh sống.
  37Họ gieo giống trong ruộng và trồng nho,
   Rồi thu hoa lợi dư dật.
  38Đức Chúa Trời ban phước cho họ, và họ sinh sản thêm nhiều.
   Ngài không để cho bầy súc vật của họ bị giảm sút.

  39Khi quân số họ bị suy giảm và bị sỉ nhục
   Vì sự áp bức, gian nan và buồn rầu.
  40Ngài đổ sự nhuốc nhơ trên các vua chúa,
   Khiến họ lưu lạc trong đất hoang vu không lối thoát.
  41Nhưng Ngài cứu vớt kẻ thiếu thốn khỏi cơn hoạn nạn,
   Và làm cho gia quyến họ đông như bầy chiên.
  42Những người ngay thẳng sẽ thấy điều ấy và vui mừng;
   Còn bọn gian ác đều phải ngậm miệng lại.
  43Nguyện người khôn ngoan chú ý những điều nầy,
   Và suy ngẫm về lòng nhân từ của Đức Giê-hô-va.