88

Thi ca của con cháu Cô-rê: Giáo huấn ca của Hê-man ở Ê-ra-hi - Soạn cho nhạctrưởng - Theo điệu "Đau thương"


1Thưa Chúa, Thần Cứu rỗi con
Con kêu cầu Chúa suốt ngày đêm;
2Xin cho lời nguyện con thấu đến trước ngai,
Xin lắng tai nghe tiếng con kêu khóc.
3Vì tâm hồn con quá rối loạn,
Mạng sống con đi gần tới Âm phủ.
4Con bị xem như người thiệt mạng,
Một kẻ sức cùng lực tận.
5Một con người bị chìm trong dĩ vãng
Bị tử thương, đặt nằm nơi đáy huyệt;
Như những người xưa bị quên lãng,
Vì bị đứt liên lạc với Ngài.
6Chúa đã đặt con vào đáy mộ
Trong vùng sâu tăm tối tử vong.
7Cơn thịnh nộ Chúa đè ép con,
Các lượn sóng Ngài phủ con ngập lút.
8Chúa khiến bạn bè con xa lánh,
Ghê tởm con như thấy hủi cùi ,
Con bị vây khốn, không lối thoát;
9Mắt con mờ đi vì khổ nạn.
Chúa ơi, con kêu cầu Chúa hằng ngày
Tay con vươn lên hướng về Chúa.
10Chúa có làm phép mầu cho người chết sao?
Người chết có vùng dậy ca ngợi Chúa ư?
11Ai truyền bá nhân ái Chúa dưới mộ?
Âm phủ có nghe nói đến lòng thành tín Chúa?
12Cõi u minh sao biết việc diệu kỳ?
Ai còn nhắc đức công chính Ngài trong quên lãng?
13Nhưng thưa Chúa, con kêu xin Ngài,
Từ sáng sớm, tiếng nguyện cầu thấu đến Chúa.
14Chúa ơi, sao Chúa trục xuất con?
Sao Chúa giấu mặt Chúa cho con đừng thấy?
15Từ tuổi thanh xuân, con đã bị hoạn nạn hiểm nghèo,
Chúa khủng bố con nên con đành tuyệt vọng.
16Thịnh nộ Chúa như sóng cồn vùi dập,
Sự khủng khiếp của Chúa tiêu diệt con.
17Chúng nó bao phủ con hằng ngày
Chúng nó vây bọc con hàng hàng, lớp lớp.
18Chúa khiến người yêu và bạn hữu tránh né con,
Các người quen biết con đều khuất dạng trong tối tăm.

88

Tác giả nài khẩn Chúa cứu mình khỏi chết

Thơ hát của con cháu Cô-rê. Cho thầy nhạc chánh, theo giọng trầm. Thơ dạy dỗ Hê-man, người Ếch-ra-hít, làm
1 Hỡi Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời về sự cứu rỗi tôi,
 Ngày và đêm tôi kêu cầu trước mặt Chúa.
2 Nguyện lời cầu nguyện tôi thấu đến trước mặt Chúa:
 Xin hãy nghiêng tai qua nghe tiếng kêu cầu của tôi.
3 Vì linh hồn tôi đầy dẫy sự hoạn nạn,
 Mạng sống tôi hầu gần Âm phủ.
4 Tôi bị kể vào số những kẻ đi xuống huyệt;
 Tôi khác nào một người chẳng có ai giúp đỡ,
5 Bị bỏ giữa kẻ chết,
 Giống như những kẻ bị giết nằm trong mồ mả,
 Mà Chúa không còn nhớ đến,
 Là kẻ bị truất khỏi tay Chúa.
6 Chúa đã để tôi nằm nơi hầm vực sâu,
 Tại chốn tối tăm trong vực thẳm.
7 Cơn giận Chúa đè nặng trên tôi,
 Chúa dùng các lượn sóng Chúa làm tôi cực nhọc. (Sê-la)
8 Chúa khiến những kẻ quen biết tôi lìa xa tôi,
 Làm tôi thành một vật gớm ghiếc cho họ;
 Tôi bị cấm cố, không ra được.
9 Mắt tôi hao mòn vì hoạn nạn;
 Đức Giê-hô-va ơi! hằng ngày tôi cầu khẩn Ngài,
 Và giơ tay lên hướng cùng Ngài.
10 Chúa há vì kẻ chết mà sẽ làm phép lạ sao?
 Những kẻ qua đời há sẽ chỗi dậy đặng ngợi khen Chúa ư? (Sê-la)
11 Sự nhân từ Chúa há sẽ được truyền ra trong mồ mả sao?
 Hoặc sự thành tín Chúa được giảng trong vực sâu ư?
12 Các phép lạ Chúa há sẽ được biết trong nơi tối tăm sao?
 Và sự công bình Chúa há sẽ được rõ trong xứ bị bỏ quên ư?
13 Còn tôi, Đức Giê-hô-va ơi, tôi kêu cầu cùng Ngài:
 Vừa sáng lời cầu nguyện tôi sẽ thấu đến trước mặt Ngài.
14 Đức Giê-hô-va ôi! vì sao Ngài từ bỏ linh hồn tôi,
 Và giấu mặt Ngài cùng tôi?
15 Tôi bị hoạn nạn hòng chết từ buổi thơ ấu;
 Tôi mang sự kinh khiếp Chúa, và bị hoảng hồn.
16 Sự giận dữ Chúa trôi trác tôi,
 Sự hãi hùng Chúa đã trừ diệt tôi,
17 Hằng ngày các điều ấy vây quanh tôi như nước,
 Cùng nhau bao phủ tôi.
18 Chúa khiến các bầu bạn lìa xa tôi,
 Cũng đã làm kẻ quen biết tôi ẩn nơi tối tăm.